Chương trước
Chương sau
“Tiểu tử này... Được, ta đồng ý với cậu!”

Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ rồi cười khổ nói: “Lão ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn bị cậu thuyết phục, bảo sao đám học trò đó của cậu không thèm làm giáo viên hay đệ tử long bảng, mà cứ đòi ra ngoài mở Thông Thần Các cho bằng được!”

“He he, đó là do sức hút của ta quá lớn!”

Mục Vỹ cười rồi nói một cách nghiêm túc: “Nhưng không phải ngài bị ta thuyết phục, mà là con tim của ngài mách bảo ngài nên làm gì”.

“Hơn nữa sau này đến Thiên Vận Đại Lục, ta còn phải nhờ vả ngài mài”

“Cậu nhờ vả ta?”

Cam Kinh Vũ cười khổ nói: sao, mà còn cần nhờ vả ta ư?”

"Tiểu tử nhà cậu còn trẻ đã là thầy luyện đan tám

“À, cậu còn định luyện chế đan dược gì thế?” Nghe lão Cam hỏi vậy, Mục Vỹ trầm mặc. “Hồi Thiên Đan, lão Cam có biết không?” “Hồi Thiên Đan!”

Nghe thấy thế, Cam Kinh Vũ ngẩn ra.

Đây là đan dược thượng đẳng trong các loại đan dược bát phẩm, số người có thể luyện chế nó ở Thiên Vận Đại Lục chắc chưa quá mười đầu ngón tay.

“Đầu tiên, dược liệu để luyện chế Hồi Thiên Đan vô cùng phức tạp, thứ hai là người luyện đan phải dùng máu của chính mình làm thuốc dẫn, điều quan trọng nhất là lượng máu dựa theo tu vi của người luyện chế. Bây giờ, cậu là cảnh giới bán bộ Thông Thần, sợ là chưa luyện chế đan dược thành công thì đã chết rồi!”

“Lão Cam đừng lo những chuyện này, ta chỉ cần người giúp thôi, còn Hồi Thiên Đan... thì dù có đang bị thương nặng, ta cũng phải luyện chế bằng được!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Vì ta không thể nợ người ta thêm nữa!” “Nợ tình à?”

Cam Kinh Vũ cười lớn nói: “Được rồi! Lúc nào cậu bắt đầu thì cứ bảo Mạt Vấn báo cho ta một tiếng”.

“Càng nhanh càng tốt!”

Mục Vỹ đáp: “Tối nay là tốt nhất!”

Ba năm qua, hẳn luôn thấy hổ thẹn với Tiêu Doãn Nhi. “Nhưng...”

“Vạn Cân Tục Cốt Đan đúng không? Lão Cam nhìn này!”, Mục Vỹ vung tay, một viên đan dược màu bạc đã xuất hiện.

“Tiểu tử này, giăng thiên la địa võng sẵn cho ta rồi!”, lão Cam cười khổ lắc đầu.

“Ông nói sao cũng được, dẫu sao giờ cũng không nuốt lời được nữa”.

Thật ra Mục Vỹ cũng không chắc mình có thể thuyết phục được lão Cam, nếu ông ấy chưa từng có một quá khứ huy hoàng thì có lẽ hắn đã thất bại.

Hắn đã chuẩn bị Vạn Cân Tục Cốt Đan xong từ lâu.

Chỉ chờ đến lúc này thôi.

“Lão Cam hãy uống Vạn Cân Tục Cốt Đan đi, đợi ông hồi phục, ta sẽ đến tìm ông sau”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người rời đi.

Đêm nay, hắn còn có việc phải làm, nếu không sẽ ở cạnh lão Cam luôn.

Nửa đêm, cả thành Nam Vân đã chìm trong sự tĩnh lặng, nhưng dường như: dưới sự tĩnh lặng ấy lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm.

Mục Vỹ mặc áo choàng tím ngồi ngay ngắn trong kho bạc của Thông Thần Các giữa đêm. Hàng trăm triệu linh thạch mà chỉ cất vào nhẫn không gian thì hơi khó, hơn nữa để tiện cho việc kinh doanh thì cất vào kho bạc tốt hơn.

Lúc này, chỉ có một mình Mục Vỹ ở đây.

Với thực lực hiện tại của Thông Thần Các và hàng trăm triệu linh thạch, sẽ khó tránh khỏi có người nổi dã tâm.

Dù có một vài võ giả chỉ tới thăm dò tình hình, nhưng Mục Vỹ cũng quyết không nương tay với một ai.

Hắn phải cho mọi người thấy Thông Thần Các bây giờ không chỉ có thầy luyện đan và thầy luyện khí cao siêu, mà còn có hộ vệ mạnh nhất nữa, ai dám bén bảng thì sẽ bị giết ngay.

Vù vù...

Những tiếng xe gió vang lên trong đêm, những bóng người mặc đồ đen đang dần áp sát Thông Thần Các.

Bọn họ đến từ nhiều phía, hiển nhiên là võ giả của các thế lực khác nhau.

Nhưng tất cả đều rất ăn ý, khi nhìn thấy đối phương, họ không hề ra tay mà lại gật đầu với nhau.

Với những thế lực thèm muốn Thông Thần Các mà nói thì thêm bạn luôn tốt hơn thêm kẻ thù.

Bịch bịch...

Ngay sau đó, cửa lớn của Thông Thần Các đã bị đạp đổ, những bóng đen đó ùa vào.

“Lục soát!” “Lục soát!”

Người lên tiếng đương nhiên là kẻ cầm đầu của các thế lực, mọi người lập tức xông vào.

Âm ầm.. Song khi họ định chạy vào bên trong thì một tiếng động chợt vang lên.

Các ngọn lửa màu tím bốc cháy sáng rực cả đại sảnh của Thông Thần Các, khiến nơi đây thành một không gian màu tím quỷ dị.

Một người ngồi ngay ngắn ở phía trước quan sát tất cả.

“Sao lại phái có vài người đến thế này? Hơi coi thường Thông Thần Các rồi đấy!”

“Hừ! Coi thường thì sao?”, một người đàn ông áo đen là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất quát: “Ba năm qua, Thông Thần Các có thể phất lên nhanh cũng là bởi các gia tộc không thèm để ý tới các ngươi, thế mà tưởng mình giỏi lắm à?”

“Có giỏi hay không thì ta không biết, nhưng cũng không phải thế lực mà đám tép riu các ngươi có thể đối phó được!”

Xet xet...

Đại sảnh chợt vang lên tiếng động, ngay sau đó, các ngọn lửa màu tím cháy xung quanh lập tức tản ra.

Uỳnh...

Bức tường lửa lan ra vang lên tiếng ầm ầm. Cả đại sảnh đã bị bức tường lửa đốt cháy. “Giết!”

Thấy mọi người bị mặc kẹt trong biển lửa, bên ngoài chợt vang lên tiếng hô hoán.

Nghe thấy âm thanh này, Mục Vỹ hơi híp mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.