“Tử Mộc tiên sinh có thể đối mặt trực diện với người khác được không?”, thấy Mục Vỹ mặc một chiếc áo choàng màu tím, đội mũ trên đầu và bịt mặt bằng khăn đen, Vương Tâm Nhã cau mày.
Bây giờ là giai đoạn quan trọng của Thông Thần Các, nếu bị thế lực khác cài cắm người vào thì gay go.
“Các chủ, Tử Mộc tiên sinh là người luyện võ nên không tiện cho các chủ nhìn ngắm diện mạo. Nhưng ta có thể đảm bảo người này không hề có vấn đề gì”.
“Hả? Phó các chủ đã nói vậy thì chắc là đáng tin rồi, ta luôn yên tâm khi giao việc cho ngươi!”
“Nếu vậy thì Tử Mộc tiên sinh sẽ ở bên cạnh các chủ để bảo vệ an toàn cho các chủ!”
Mẹ kiếp!
Nghe Mục Phong Hành nói vậy, Mục Vỹ thầm mắng một câu, thằng nhóc này cố tình bới việc cho hắn à?
“Vậy ngươi hãy dẫn Tử Mộc tiên sinh xuống dưới trước đi, ta còn chút việc cần xử lý!”
“Vâng!” Mục Phong Hành cúi đầu cười rồi dẫn Mục Vỹ rời đi. Nhưng bọn họ vừa đi ra khỏi phòng, bên ngoài đã vang lên một tiếng gọi.
“Tử Mộc tiên sinh khoan đãt Tại hạ là Lâm Hiền Ngọc - hộ vệ của Thông Thần Các muốn nói với Tử Mộc tiên sinh vài lời!”
Thấy Mục Vỹ gật đầu, nhóm Mục Phong Hành tránh sang một bên. “Người chưa chết!”
Nhưng nhóm Mục Phong Hành vừa đi khỏi thì Lâm Hiền Ngọc đã ghé vào tai Mục Vỹ rồi khế cười nói.
“Ha ha... Ta biết ngay không giấu được ngươi mài!” “Đương nhiên!”
“Bốn năm ư? Nhưng ta chỉ ở cạnh thiếu chủ có một năm thôi, còn những hai năm nữa. Bây giờ, người đã quay về, ta sẽ bắt đầu tính thời gian tiếp”.
“Được!” Nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ cảm thấy rất vui.
Vì hai người họ không cần nói dông dài đã có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, ngày xưa hắn chọn Lâm Hiền Ngọc làm hộ vệ số một đúng là sáng suốt.
“Phó các chủ!”
Một giọng nói thảng thốt chợt vang lên. Một bóng người chạy từ cửa tầng ba vào. “Có chuyện gì?”
“Bên ngoài có người gây sự, nói huyền khí hạ phẩm của chúng ta có vấn đề nên đang tranh chấp với Hoàng Vô Cực ạ”.
“Đi”
“Người nhìn đi, người vừa về một cái là có chuyện ngay rồi!” Lâm Hiền Ngọc mỉm cười, không vội đi ngay.
Ba năm qua, không hôm nào gã được yên giấc, nhưng khi thấy Mục Vỹ đã trở về, gã cảm thấy đã trút được gánh nặng, như thể đã tháo bỏ trọng trách trên vai.
“Thế lại chẳng hay à? Tiện cho ta thể hiện tác dụng của mình!”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người đi xuống dưới.
Bên ngoài tầng một đang hỗn loạn, đồ đạc cũng bị ném lung tung.
Hoàng Vô Cực che ngực đứng cạnh nhóm Mục Phong Hành, sắc mặt cậu ta hơi tái.
Còn đám người đứng trước cửa Thông Thần Các thì đều mặc võ phục, trong đó có một người đàn ông trung niên ngạo nghề mặc một bộ y phục của thầy luyện khí.
“Các vị, Thông Thần Các ta luôn hoan nghênh khách từ phương xa tới, nhưng thế này là sao?”, Mục Phong Hành trầm giọng hỏi khi nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất.
“Sao là sao?”
Một người đàn ông khôi ngô đứng đầu gào lên: “Vị này là thầy luyện huyền khí của Thánh Đan Tông ta. Một thời gian trước, Thánh Đan Các chúng ta thiếu hàng nên có nhờ Thông Thần Các các ngươi luyện chế giúp một lô huyền khí, nhưng kết
quả thì sao?”
Tiếng tinh tang vang lên, lập tức có mấy chục bộ huyền khí hạ phẩm rơi xuống đất.
Mỗi một món huyền khí hạ phẩm đều có giá khoảng một triệu linh thạch trung phẩm, ngần này huyền khí đã tương đương với một cuộc giao dịch trị giá hàng trăm triệu linh thạch.
“Có vấn đề gì sao?”
“Tự ngươi không thấy sao?” người đàn ông cường tráng đó quát.
“Thôi nào Thiết Lê, có gì thì từ từ nói”, thầy luyện khí luôn tươi cười kia nói: “Vị bằng hữu này, lô huyền khí này không có một chút khế văn nào nên không thể phát huy tác dụng được, có phải Thông Thần Các nên cho chúng ta một lời giải thích không?”
“Không thể nào!”
'Tê Minh ra mặt nói: “Số huyền khí này đều đã qua tay ta, hơn nữa hai bên cũng đã đối chiếu lúc giao hàng rồi, không hề hấn gì cả!”
“Lời của ngươi không tính, vị này là đại sư Liễu Thanh - thầy luyện huyền khí cực phẩm của Thánh Đan Tông chúng ta, không lẽ ông ấy lại nói sai?”
Thiết Lê không ngừng cười lạnh, trong mắt có vẻ coi thường.
“Ngươi chỉ là một thầy luyện huyền khí trung phẩm nhỏ bé mà dám nghỉ ngờ lời nói của thầy luyện huyền khí cực phẩm ư? Đúng là không biết lượng sức mình!”
“Mình mình cái con khi!”
Cảnh Tân Vũ tức tối quát: “Lúc giao hàng không có vấn đề mà bây giờ lại đến sinh sự, ai biết có phải các ngươi giở trò hay không?”
“Ngươi nói chúng ta giở trò?”
Liễu Thanh không vui nói: “Hừi ta là thầy luyện huyền khí cực phẩm nên không thể tha cho ngươi tội vu vạ! Được, nếu ngươi nói ta giở trò thì chứng minh đi”.
“Tê Minh!”
Cảnh Tân Vũ ra hiệu bảo Tê Minh lên kiểm tra. Tề Minh bước tới, cầm một thanh bảo kiếm lên rồi quan sát kỹ càng. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy đã nhíu mày.
Khế văn mà cậu ấy đã khắc bên trong không có gì khác lạ, nhưng khi vung thanh kiếm, âm thanh vang lên thật sự có vấn đề!
Sao lại thế?
Tê Minh ngẩn người nhìn món huyền khí trong tay mà không hiểu ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]