Chương trước
Chương sau
“Thầy Mục!”

“Thầy Mục!”

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá quỳ sụp xuống. Ba năm rồi!

Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ Mục Vỹ đã chết nên luôn thấy nhớ nhung, buồn chán và vô cũng phẫn hận!

Thời gian qua, không ai bắt bọn họ tu luyện, nhưng ai nấy đều ép bản thân phải nỗ lực hết mình, mục đích chính là báo thù cho thầy giáo.

Ba trang tử hán đã trực trào nước mắt. Trong lúc xây dựng Thông Thần Các vất vả nhất, họ không khóc, khi gặp đối thủ tàn khốc, họ không rơi lệ, nhưng bây giờ lại bật khóc.

“Cái đám này, khóc lóc cái gì? Thầy đã về rồi mà các trò còn khóc sao!”

Mục Vỹ cười mắng một câu rồi vỗ vai ba người họ.

“Đâu ạ, chỉ có đàn bà mới khóc lóc thôi!”

Cảnh Tân Vũ xị mặt ra, khàn giọng nói: “Trò không khóc, thầy Mục, ba năm qua rốt cuộc thầy đã đi đâu? Hôm đó, rõ ràng chúng trò đã nhìn thấy thầy nhảy

vào... bây giờ thầy...”

“Từ từ rồi ta sẽ kể các trò nghe về chuyện đã qua, bây giờ ta muốn biết các chủ của Thông Thần Các là ai?”

“Ba ngươi đang làm gì thế hả?” Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói đã vang lên, ai đó đẩy cửa đi vào.

Sau khi nhìn thấy những người có mặt trong phòng, người đó nhìn chằm chăm vào Mục Vỹ.

“Gai”

Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi trực rơi nước mắt, nhìn thấy bóng dáng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cậu ta chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.

“Ca ca! Đúng là huynh rồi, ca cat”

Mục Phong Hành mừng đến mức bật khóc rồi ôm chầm lấy Mục Vỹ, sau đó lại cười lớn nói: “Đệ biết mà, sao huynh có thể chết được chứ!”

'Thấy hai huynh đệ họ ôm ấp, nhóm Tề Minh bật cười nhưng nước mắt vẫn hoen mi.

“Thôi được rồi, ta vẫn chưa biết các chủ của Thông Thần Các là ai đâu!”

Mục Vỹ cười nói: “Lần này, ta đến xin làm hộ vệ cho Thông Thần Các, các trò không dẫn ta đi gặp các chủ mà cứ khóc lóc ở đây làm gì?”

“Ha ha, thầy Mục, chúng trò xây dựng Thông Thần Các vì thầy, cho nên thầy chính là các chủ ạ!”

“Đúng ạ, thầy Mục, bây giờ thầy đã quay về, các chủ của Thông Thần Các là thầy. Để xem giờ có ai dám ra tay với thầy nữa không!”

“Chuẩn rồi, lần này dù phải chết thì trò cũng không để thầy xảy ra chuyện gì nữa”.

Mục Vỹ nhìn ba người đó rồi mỉm cười một cách quái lạ, nói: “Không, lần này các trò đừng cho ai biết ta đã quay về vội, ta tự có sắp xếp!”

“Được rồi, giờ ta đến Thông Thần Các để xin làm chân hộ vệ đây. Ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền, các vị cho hỏi như vậy đã đủ tư cách gia nhập Thông Thần Các làm hộ vệ chưa?”

“Rồi ạ, bây giờ thầy chính là hộ vệ của Thông Thần Các”.

Mục Phong Hành cười nói: “Với thân phận là phó các chủ của Thông Thần Các, trò hoan nghênh thầy gia nhập ạ!”

Phó các chủ?

Mục Vỹ cứ tưởng Mục Phong Hành sẽ là các chủ, không ngờ cậu ta chỉ là phó.

“Thế các chủ là ai?”

“Chắc chắn thầy không đoán được đâu!”, Mục Phong Hành cười một cách thần bí, nụ cười ấy khiến Mục Vỹ thấy có mùi âm mưu.

Thông Thần Các có cả thảy ba tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh giao dịch và vài gian phòng, tầng thứ hai là phòng đấu giá, còn tầng thứ ba là nơi làm việc của quản lý Thông Thần Các.

Lúc này có một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc ở trên tầng ba, cô ta cau mày lại sau khi xem báo cao trên bàn.

“Lâm Hiền Ngọc, lợi nhuận tháng này rõ ràng ít hơn hẳn tháng trước, sao thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau chiếc bàn.

“Bẩm các chủ, mấy ngày qua có rất nhiều võ giả chạy đến Thánh Đan Các mua đan dược và huyền khí, hơn nữa Thông Thần Các chúng ta chỉ chiếm phân ngạch chưa tới ba phần của đế quốc Nam Vân. Dạo này hình như có một tốp thầy luyện đan và thầy luyện khí đến Thánh Đan Các, cho nên...”

“Thánh Đan Các, lại là Thánh Đan Các!”

Cô gái ngồi sau bàn làm việc sa sầm mặt.

“Gần đây, Thánh Đan Các ngày càng quá đáng, liên tục chèn ép Thông Thần Các chúng ta. Hừ! Họ tưởng Thông Thần Các chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”

Cốc cốc...

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

“Phó các chủ? Có chuyện gì vậy?”

“Dạo này chỗ chúng ta thiếu hộ vệ nên ta mới tuyển thêm một người”.

“Hả? Nhanh thế à? Người đâu? Dẫn tới đây cho ta coi xem có đáng tin không nào?”

Mục Phong Hành mỉm cười đáp: “Tuyệt đối đáng tin cậy!” “Dẫn tới đây xem đãi”

“Tử Mộc tiên sinh, mời!”, Mục Phong Hành chắp tay với người ở phía sau rồi cung kính nói.

Tử Mộc?

Cô gái ngồi sau chiếc bàn dài cau mày, hình như cô ta chưa nghe thấy tên người này ở đế quốc Nam Vân bao giờ thì phải.

Trò ấy?

Các chủ?

Người được gọi là Tử Mộc tiên sinh đương nhiên là Mục Vỹ, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi sau chiếc bàn dài, hắn hơi ngẩn ra.

Hắn hoàn toàn không ngờ các chủ của Thông Thần Các lại là Vương Tâm Nhã!

Một cô gái hay khóc nhè của ngày xưa giờ thoắt một cái đã trở thành các chủ.

Nhưng phải công nhận là Vương Tâm Nhã của ba năm trước ngây ngô và non nớt hơn Vương Hinh Vũ khá nhiều.

Nhưng bây giờ, cô ta trông có vẻ rất trưởng thành, toàn thân vẫn toát ra khí chất thanh thuần, nhưng ẩn trong đó lại có sự oai phong.

Mục Vỹ liếc Mục Phong Hành một cái rồi kéo vành mũ thấp xuống, sau đó cười khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.