“Thầy Mục!”
“Thầy Mục!”
Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá quỳ sụp xuống. Ba năm rồi!
Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ Mục Vỹ đã chết nên luôn thấy nhớ nhung, buồn chán và vô cũng phẫn hận!
Thời gian qua, không ai bắt bọn họ tu luyện, nhưng ai nấy đều ép bản thân phải nỗ lực hết mình, mục đích chính là báo thù cho thầy giáo.
Ba trang tử hán đã trực trào nước mắt. Trong lúc xây dựng Thông Thần Các vất vả nhất, họ không khóc, khi gặp đối thủ tàn khốc, họ không rơi lệ, nhưng bây giờ lại bật khóc.
“Cái đám này, khóc lóc cái gì? Thầy đã về rồi mà các trò còn khóc sao!”
Mục Vỹ cười mắng một câu rồi vỗ vai ba người họ.
“Đâu ạ, chỉ có đàn bà mới khóc lóc thôi!”
Cảnh Tân Vũ xị mặt ra, khàn giọng nói: “Trò không khóc, thầy Mục, ba năm qua rốt cuộc thầy đã đi đâu? Hôm đó, rõ ràng chúng trò đã nhìn thấy thầy nhảy
vào... bây giờ thầy...”
“Từ từ rồi ta sẽ kể các trò nghe về chuyện đã qua, bây giờ ta muốn biết các chủ của Thông Thần Các là ai?”
“Ba ngươi đang làm gì thế hả?” Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói đã vang lên, ai đó đẩy cửa đi vào.
Sau khi nhìn thấy những người có mặt trong phòng, người đó nhìn chằm chăm vào Mục Vỹ.
“Gai”
Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi trực rơi nước mắt, nhìn thấy bóng dáng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cậu ta chỉ cảm thấy như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3646059/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.