Chương trước
Chương sau
"Mục Vỹ còn nổi trội hơn, gần như cả tối nay cậu ta chưa hề dừng chiến đấu, tốc độ khôi phục chân nguyên nhanh đến đáng sợ. Mà cậu ta đã làm thế nào để giết các cao thủ thuộc tốp năm long bảng, khiến cho Cổ Xích Ngân cũng phải

chạy trối chết vậy?"

"Hai cha con họ Mục này ai cũng khó chọc, nếu ba gia tộc kia không hợp tác với nhau rồi đột ngột bùng nổ chiến tranh thì đã thua rồi".

Những người trong trận doanh Phong Hiền Viện vừa nhìn chiến trường vừa bàn tán.

Mục Vỹ ở trung tâm cuộc chiến thấy lượng chân nguyên của mình đã tích tụ đến đỉnh điểm.

Cánh cửa đột phá ở ngay trước mắt. Vù vù... Huyệt Phong Trì, mở!

Trong khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ cảm nhận được đầu óc mình trở nên thoải mái, thậm chí lực linh hồn cũng được đề cao mấy phần.

Huyệt Phong Trì, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám! Rốt cuộc tu vi cũng tiến thêm một bước rồi. "Đêm nay giết thật đã nào!"

Mục Vỹ cười thật to, ý chí chiến đấu bộc phát ra hoàn toàn, không để lại mảy may chút gì.

Cùng lúc đó, bốn bóng người bay qua bay về trên bầu trời đang đánh nhau ngày một gay gắt hơn.

Bốn vị trưởng tộc đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư. Thông Thần tầng thứ tư đại diện cho chiến lực mạnh nhất đế quốc Nam Vân!

"Thiên Gia Cổ Kiếm, Kiếm Chấn Thiên Nhail"

Dường như Cổ Thiên Gia không cam lòng việc mãi bị Mục Thanh Vũ áp chế nữa, ông ta nhanh chóng lấy một thanh kiếm cổ ra khỏi người.

"Tứ Quý Kiếm Thần Quyết!"

Cổ Thiên Gia khẽ quát một tiếng. Kiếm ra, người cũng động. Màn mưa đêm lúc thì một trận sấm rên chớp nhoáng, lúc thì ấm áp như trời xuân tháng ba, lúc thì nóng bức như mùa hạ, lúc thì gió bắc thét gào inh tai.

Bóng dáng Cổ Thiên Gia hư vô mờ mịt, liên tục lắc lư.

"Đại Vô Thượng Kim Thân Quyết!"

Hoàng Cực Thiên cũng không giữ sức nữa, thi triển Đại Vô Thượng Kim Thân Quyết của hoàng thất. Đây là công pháp thất truyền mạnh nhất của hoàng thất từ

khi thành lập đến nay.

"Các ông đã liều mạng như thế, ta cũng không thể để bị tụt lại rồi!", Lâm Chấn Thiên quát lớn rồi hai tay đan vào nhau, kết ra một ấn ký.

"Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!" Tuyệt học của riêng nhà họ Lâm, Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!

Phút chốc, cả ba vị trưởng tộc khai triển ra chiêu thức mạnh nhất của mỗi người tấn công Mục Thanh Vũ.

"Mục lão quỷ, người đừng bay màu đấy nhé".

Mục Vỹ thấy đòn công kích của ba người kia mà hãi hùng.

Chẳng biết từ lúc nào, người phụ thân trông cực kỳ nhẫn tâm này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng hắn.

"Ba lão cáo già kia, ba cái chiêu thức nhảm nhí này mà cũng đòi đánh bại Mục Thanh Vũ ta à? Các ông không xứng đâu!", trên bầu trời, Mục Thanh Vũ bị ba người đồng thời tấn công nhưng cười phá lên, ánh mắt đầy khinh miệt.

"Nếu như các ông chỉ tu luyện được chút năng lực này suốt mười mấy năm qua thì ta khuyên một điều, cút về bụng mẹ, kêu lão trưởng tộc của các ông ra mặt đi!"

Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ đưa tay ra.

"Hôm nay, ta sẽ cho các ông thấy ai mới là bá chủ đế quốc Nam Vân!"

"Vạn Dương Gổ Võ Thánh Thểi!"

Mục Thanh Vũ hô lớn, toàn thân chợt tỏa sáng như ánh trăng giữa cơn mưa đêm.

Ánh sáng chiếu rọi xuống bên dưới.

Kẻ nào thuộc ba gia tộc bị ánh sáng rọi đến đều gào thét thảm thiết, lăn lộn dưới đất như ma quỷ bị ánh sáng đốt cháy.

"Chiêu thức gì thế này?"

"Vạn Dương Cổ Võ Thánh Thể!"

"Chưa nghe bao giờ!"

Bọn họ ngây ra như phỗng.

Không ai nghĩ rằng Mục Thanh Vũ lại có chiêu thức mạnh thế này.

"Muốn tính kế nhà họ Mục ta cũng phải có thực lực tương xứng. Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba ông chưa xứng tầm đâu, bảo lão trưởng

tộc các ông ra mặt đi!"

Toàn thân Mục Thanh Vũ tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, cuồng ngạo như Chiến Thần trên Cửu Trùng Thiên xem tất cả sinh linh là con kiến hôi.

"Chưa xứng? Ông tưởng ông xứng à?”

Ba người lập tức giận dữ, mỗi người vừa thi triển tuyệt kỹ của gia tộc mình vừa kiên quyết xông về phía Mục Thanh Vũ.

Họ không tin cả ba đã hợp lực mà còn không thể đánh bại Mục Thanh Vũ. "Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Ba tiếng hét cùng vang lên, ba bóng người chớp nhoáng lao tới.

"Ngu xuẩn!"

Mục Thanh Vũ nhìn ba kẻ đang bay tới, hai tay ông ấy chắp trước ngực rồi nháy mắt tách ra.

"Tam Thể Tuyệt Sát Nhẫn!" Sau tiếng quát, ba luồng sáng xuất hiện trước mắt ba người.

Những luồng sáng kia như những ánh kiếm đầy sát khí bao phủ lấy bọn họ.

"Thằng nhãi họ Mục, sao mà láo xược quá vậy!" Ngay lúc đó, ba giọng nói gần như đồng thanh quát, ba bóng người lao ra từ ba hướng đứng trước người ba vị trưởng tộc, chặn đòn tấn công của Mục Thanh Vũ lại.

Trong ba người vừa đến, người bên trái vừa mập vừa thấp bé, mặc áo khoác rộng thùng thình, đằng đằng sát khí.

Người đứng giữa khá cao, gầy như cây sậy nhưng tinh thần đồi dào.

Người bên phải có mái tóc màu xám, khuôn mặt đầy khí khái hào hùng, dường như lúc còn trẻ là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

Mục Thanh Vũ không kinh ngạc khi thấy ba người.

"Cổ Vân Nhàn, Thái Hoàng Dục, Lâm Sa Vũ, ba lão già khốn nạn các ông chịu ló mặt ra rồi đấy àI"

Mục Thanh Vũ gọi tên ba người, khuôn mặt lộ ra sự căm ghét sâu đậm.

"Năm đó, chính các ông đã dùng thiên hỏa lừa phụ thân ta vào Lôi Âm Cốc trong dãy núi Phá Vân, làm ông ấy bị thiên lôi của Lôi Âm Cốc đánh cho hồn bay phách tán. Giờ thì con trai các ông muốn lấy mạng ta, nhưng bọn chúng ngu hết thuốc chữa, vẫn phải nhờ cậy các ông để giết Mục Thanh Vũ ta!"

Mục Thanh Vũ vừa nói xong, toàn bộ chiến trường xôn xao cả lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.