🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Mục VỹI"



"Mục VỹI"



"Cậu ta không chết!"



Hành động đó của hắn làm ba trưởng tộc đẳng trước giật mình.



Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đều ngỡ ngàng.



Họ nhìn ra sau lưng Mục Vỹ.



Nơi đó là thi thể của một con linh thú khổng lồ đang bị hắn từ từ kéo tới.



Trên thi thể linh thú có ba xác chết!



"Hoàng Vấn Thiên!"



"Lâm Dục!"



"Cổ Tâm Nhiễm!"



Khi nhìn thấy ba xác chết đó, cả ba trưởng tộc đều đờ người.



"Mục Vỹ, đồ súc sinh!"



Bọn họ căm phẫn nhìn Mục Vỹ kéo lê ba thi thể về.



Ba bóng người lao về phía hắn nhanh như chớp.



"Ba con chó già này ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là vô liêm sử”



Mục Thanh Vũ thoáng chốc xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, cản ba người kia lại. Ông ấy cười sang sảng với Mục Vỹ: "Giỏi lắm, không hổ là con trai của Mục Thanh Vũ ta".



"Uầy, mất mặt quá, con để Cổ Xích Ngân chạy mất rồi. Trưởng tộc Cổ này, thằng con đứng nhất long bảng của ông còn biết dùng Huyết Độn Chi Thuật nữa cơ, không ngờ luôn, ta tính nhầm bước mất rồi".



Mục Thanh Vũ thấy Mục Vỹ làm ra vẻ tiếc nuối thì vỗ vai hắn cái bốp, cười phá lên: "Giỏi, con ta là nhất, đệ tử long bảng chẳng là cái thá gì sất!"



"Gó chuyện này con muốn nói với người đấy lão quỷ già, Mục Phương Ngọc cũng muốn giết con, ban đầu con tính để cha xử lý mà... tên đó bị linh thú ăn rồi".

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3643439/chuong-347.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Mục Thần
Chương 347: Không dùng là tốt nhất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.