Thiên linh thú đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần, hơn nữa điều quan trọng nhất là nó đã có trí tuệ hơn hẳn những con linh thú bình thường, thậm chí một vài con thiên linh thú đặc biệt còn thông minh hơn cả con người.
“Đáng chết!”
Liên tục có hai con thiên linh thú xuất hiện, Y Chiêm Long lạnh mặt rồi xông lên.
Khi gặp phải thiên linh thú thì các võ giả dưới cảnh giới Thông Thần đều không thể giữ được tính mạng.
Dù đối mặt với đoàn quân hàng nghìn người ở phía trước, nhưng thiên linh thú cũng chỉ mất một lúc là giải quyết xong xuôi.
Y Chiêm Long thi triển thân pháp, sau đó lao về phía hai ảo ảnh ấy như mũi tên rời cung.
Vù...
Song đúng lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên. Một bóng người lao từ trên không xuống.
Bùm bùm...
Người đó xông thẳng về phía hai con thiên linh thú, hai tiếng nổ vang lên, đầu của bọn chúng đã vỡ tan.
“Mạnh quái” Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên hô lên.
“Tất cả mọi người nghe lệnh! Khi gặp thiên linh thú tuyệt đối không được đánh trả mà phải lùi lại, mọi chuyện đã có các trưởng lão của học viện lo liệu”.
“Là viện trưởng Trương Tử Hào!” “Viện trưởng Trương đến rồi, may quá!” “Ha ha... Có viện trưởng Trương ở đây thì sợ gì thiên linh thú nữa, giết!”
Nghe thấy tiếng của Trương Tử Hào, trong đám đông đã vang lên tiếng hoan hô phấn khích.
“Lão già này chỉ được cái làm trò là giỏil”, nghe Trương Tử Hào nói vậy, Mục Vỹ giơ kiếm lên chém một con linh thú cấp bảy ngã xuống đất.
Giết linh thú với mức độ mạnh thế này phải nói là cực kỳ phù hợp cho hắn rèn luyện.
Đêm nay lại có mưa dông nên càng có lợi hơn cho Thiên Lôi Thần Thể Quyết của hắn.
Vừa hay hắn có thể nhân cơ hội này để tôi luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.
“Có phải trông thấy hắn một cái là muốn giết chết cho hả giận luôn không!”, sau khi nhìn thấy Mục Vỹ trong đám đông, bên tai Cổ Minh chợt vang lên một giọng nói châm chọc.
“Là ngươi!”
Trông thấy người đó, Cổ Minh hơi cau mày.
“Lâm Bân, ngươi mà cũng có lòng tốt thế à? Lạ thật đấy!”
“Đương nhiên ta không có ý tốt gì rồi, chỉ là cứ nhìn Mục Vỹ là ta thấy bực mình rồi muốn giết quách hắn đi cho xong thôi, ai bảo hắn khiến người ta chán ghét thế cơ chứ!”
“Làm thế nào?”
Chính vì Mục Vỹ mà muội muội Cổ Tâm Nhã của hắn ta đã bị giết, thế nên đương nhiên hắn ta thấy hậm hực trong lòng và cực kỳ căm ghét Mục Vỹ.
“Hắn rất quan tâm đến học trò của mình đúng không?”, Lâm Bân cười lạnh nói: “Nơi này là làn sóng yêu thú, một nơi vô cùng nguy hiểm nên ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ!”
“ý của ngươi là?”
“Bây giờ, chúng ta sẽ khuấy động làn sóng yêu thú, sau đó dùng thực lực của mình chặn các lớp khác lại ở phía sau. Đến lúc đó, lớp chín thân cô thế cô, nếu có
linh thú cấp bậc cao xuất hiện thì một mình Mục Vỹ không thể đối phó được đâu”.
“Ta hiểu rồi! Nhưng Lâm Bân, dù ngươi đứng thứ chín trên long bảng, nhưng nếu ngươi dám chơi xỏ ta thì hừ...”
Lâm Bân cười thoải mái đáp: “Yên tâm! Ta không làm thế đâu, vì ta thật sự muốn Mục Vỹ chết”.
“Nếu thế thì hợp tác thôi!” Cổ Minh lạnh mặt rồi xông vào đám người. Lâm Bân khẽ nhếch mép cười, sau đó đi theo.
Phía bên này, Mục Vỹ dẫn học trò của lớp chín xông pha đi trước như con dê đầu đàn.
Các lớp khác không cam tâm bị thụt lại phía sau nên cả đường đi không ngừng đấu đá, sau đó bám sát lấy lớp chín, không chịu bị rớt lại đằng sau.
Với các học trò mà nói thì vinh quang là điều quan trọng nhất.
Lớp chín đã toả sáng ở cuộc thi của khối cao cấp, điều này khiến các lớp còn lại ghen tị, giờ lại bị lớp chín chèn ép tiếp thì họ chịu sao nổi.
Nhưng dù không phục thì họ cũng không thể vượt qua lớp chín được.
“Có phải muốn vượt qua bọn họ lắm không?”, đúng lúc này, một người chợt xuất hiện phía trước.
Cổ Minh cười nham nhở nói: “Ta đến dẫn đường cho các ngươi, đảm bảo các ngươi có thể vượt qua bọn họi”
Dứt lời, Cổ Minh lập tức nhảy ra.
Cùng lúc đó, Lâm Bân xuất hiện ở phía bên phải của lớp chín, cũng dẫn các học trò của lớp khác cắm đầu chạy nước rút.
Có hai đại cao thủ xuất hiện, áp lực của các lớp cao cấp ở hai bên giảm hẳn, ai nấy đều thuận lợi bứt phá.
Nhưng Lâm Bân và Cổ Minh đều là cao thủ đỉnh cấp, bên này vừa ra tay lập tức đã thu hút rất nhiều linh thú cấp cao lao tới chỗ hai người họ.
Lẽ ra đám học trò ở phía sau mà gặp linh thú cấp bảy hay tám sẽ sợ mất mật, nhưng thấy hai người Lâm Bân xử lý lũ linh thú ấy như thái rau thì ai nấy đều vội vàng lao lên theo.
“Đủ rồi!"
Đột nhiên Lâm Bân nở một nụ cười trêu tức, sau đó quay người bay vào trong đám linh thú rồi biến mất.
Lúc này, tất cả học trò đều sững sờ nhìn các con linh thú cấp bảy, cấp tám ở phía trước.
Hai lớp này là lớp tám và lớp bảy. Bây giờ, chủ nhiệm của lớp bảy là Cố Tân Vũ và chủ nhiệm của lớp tám là Mạnh Trạch Vũ đều đã ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Hai cao thủ long bảng dụ một đám linh thú lớn mạnh đến rồi chạy mất tiêu là sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]