Chương trước
Chương sau
“Đa tạ trưởng tộc, bây giờ Lâm Chấp đã đủ khả năng chăm sóc mẫu thân nên không cần đến chỗ linh thạch ấy đâu ạ”.

Không ngờ sau khi nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói vậy, Lâm Chấp lại từ chối thẳng thừng.

Lâm Chấn Thiên cau mày với lời từ chối này.

“Ha ha... Tốt lắm, con cháu nhà họ Lâm có thể tự lực cánh sinh là chuyện tốt, cha tin là con sẽ làm nên chuyện”.

“Đa tạ trưởng tộc!” Từ đầu tới cuối, Lâm Chấp không hề gọi Lâm Chấn Thiên một tiếng là cha. Gã không hề có cảm giác tình thân gì với Lâm Chấn Thiên cả.

Ông ta chỉ sinh ra gã, chứ không hề quan tâm gì. Đừng nói là con cháu nhà họ. Lâm, đến kẻ hầu người hạ gã còn không có địa vị bằng.

Tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều do gã đấu tranh mới có được, là Mục Vỹ cho gã cơ hội tái sinh.

“Vậy thì đa tạ trưởng tộc Lâm!” “Thiếu trưởng tộc Mục khách sáo rồi”.

Lâm Chấp rời khỏi đại viện của nhà họ Lâm, nhìn mười sáu con sư tử đá ngồi uy nghiêm ngoài cổng, gã thở ra một hơi.

“Sao tự dưng lại muốn chuyển ra khỏi nhà họ Lâm?”

“W¡ trò muốn thoát khỏi gia tộc này để gia nhập nhà họ Mục!”, Lâm Chấp cười hì hì nói: “Trò tin chắc sau này thầy Mục sẽ là long phượng trong thiên hạ, trở thành thần đế vô thượng, còn trò thì muốn leo lên chiếc thuyền lớn của thầy sớm

một chút để trở thành một thành viên của liên minh thần đế”.

“Liên minh thần đế gì cơ? Ta cũng muốn tham gia!”, Hiên Viên Giá thò đầu ra, cười ha ha nói.

“Ta nữa, ta nữa...” Cảnh Tân Vũ gãi đầu rồi cười nói. “Nữa nữa cái đầu ngươi ý, biến!”

Nhìn nụ cười tươi trên mặt Lâm Chấp, Mục Vỹ biết lần này gã đã thật sự mở lòng.

Như vậy mới là học trò của Mục Vỹ hắn chứ.

Đoàn người hồ hởi rời khỏi nhà họ Lâm. Lâm Chấp đã tìm được một chỗ ở, sau đó đưa mẫu thân của mình đến đó.

Đêm đến, các học trò của lớp chín cao cấp gồm Mục Phong Hành, Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Giá... cùng nâng chén chúc mừng ở biệt viện của Lâm Chấp, đồng thời thưởng thức tài nghệ của mẹ Lâm.

“Nào nào, vì liên minh thần đế tương lai, vì một liên minh vĩ đại vượt qua năm gia tộc lớn, học viện Thất Hiền, cạn chén!”, Hiên Viên Giá cười lớn rồi nâng chén uống cạn.

“Liên minh thần đế chắc chắn không cần con ma men như ngươi!”, Cảnh Tân Vũ cười ha hả rồi vui vẻ chè chén.

Hoàng Vô Cực cười nói: “Đúng! Thần đế duy nhất của liên minh thần đế chắc chắn là thầy Mục, còn ta muốn trở thành hộ vệ số một của thần đế”.

“Phì! Hộ vệ số một phải là Cảnh Tân Vũ ta đây này!”

Đám học trò cười nói vui vẻ trong biệt trong tưởng tượng của mình, mơ mộng đến liên min thần đế

Nhưng không ai biết rằng liên minh thần đế của đám thiếu niên trong tiệc rượu tại biệt viện bình thường này về sau thật sự đã trở thành thế lực lớn nhất khiến ai cũng phải sợ hãi ở đế quốc Nam Vân.

Còn vị thần đế duy nhất đó còn có rất nhiều truyền thuyết được lưu truyền ở cả đại lục.

Thậm chí rất lâu về sau, liên mình thần đế còn vang danh ở một nơi đỉnh cao như đại thế giới Vạn Thiên.

Đêm khuya trăng sáng, Mục Vỹ ngồi một mình trên nóc nhà.

Mỗi khi có tâm trạng, hắn đều leo lên nóc nhà ngắm bầu trời sao, dường như hắn có thể nhìn thấy phía bên kia của bầu trời sao vô tận khi ngồi ở đây, nơi ấy có các bằng hữu và huynh đệ tốt của hắn.


Cùng lúc đó, trong thư phòng tại phủ đệ của nhà họ Lâm.

Lâm Chấn Thiên ngồi trước bàn sách, nhìn Lâm Bân ở phía trước rồi khẽ thở dài một hơi.

“Cha, sao cha lại thở dài ạ?”

“Còn sao nữa?”

Lâm Chấn Thiên cười khổ một tiếng rồi nói: “Lúc trước, nhà họ Mục có Mục Phương Ngọc đứng thứ ba trên long bảng, thực lực rất cao. Bây giờ lại có thêm một Mục Vỹ, nhưng Mục Thanh Vũ là người quyết định mọi việc trong nhà họ Mục và có quyền uy cao nhất. Ông ta nói lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc thì sẽ không một ai dám phản đối, còn nhà họ Lâm chúng ta...”

“Cha đừng lo, con biết cha muốn lập con làm thiếu trưởng tộc, nhưng nội bộ gia tộc phản đối quá gay gắt, con biết bọn họ ủng hộ Lâm Dục. Cha yên tâm, Bân Nhi sẽ cố gắng hết sức giành được vị trí thứ ba trên long bảng để đè bẹp Lâm Dục. Đến lúc ấy, sẽ không một ai trong nhà họ Lâm phản đối con nữa”.

“Con biết vậy thì ta cũng mừng!”

Lâm Chấn Thiên mỉm cười rồi tiến lên trước, võ vai Lâm Bân.

“Nhưng trước mắt, Mục Vỹ của nhà họ Mục có vẻ không giống một gã lơ ngơ ở thành Bắc Vân mười năm đâu, con hãy để mắt tới hắn, nhà họ Mục không thể xuất hiện thêm một Mục Thanh Vũ thứ hai được”.

“Con hiểu ạ, có cơ hội thì con sẽ nghĩ cách xử lý hắn!”

“Ừm

Có một toà đại điện đứng hiên ngang trên bầu trời ngàn sao lấp lánh.

Đại điện này là Phong Thiên Điện, vị trí của Vỹ Minh - thế lực lớn nhất ở đại thế giới Vạn Thiên khi xưa.

Lúc này, có một người đang đứng lặng lẽ ở trước Phong Thiên Điện.

Người này có dáng người thướt tha, làn da trắng ngần, mặc một chiếc váy dài màu xanh lam càng làm tôn lên khí chất cao quý, lạnh lùng.

Ánh sao êm dịu tô điểm cho cô gái ấy thêm xinh đẹp diễm lệ như tiên nữ trên trời.

Cộp cộp...

Tiếng bước chân vang lên phía sau, có mấy người xuất hiện.

“Sao rồi?”, cô gái khẽ hỏi mà không thèm ngoảnh lại.

“Chúng thuộc hạ đã tìm nhiều lần ở đại thế giới Vạn Thiên và cả tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng không có tin tức gì của minh chủ cả. Tiên tử, minh chủ...”

“Im miệng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.