Lâm Chấp trầm giọng nói: “Mỗi bữa ta ăn đều do mẫu thân ta phải tranh giành từng chút để mang tới, ta không nợ gì nhà họ Lâm cải!”
“Nhảm nhí!”
Lâm Bân cười lạnh nói: “Không có nhà họ Lâm thì mẹ ngươi lấy đâu ra việc làm để nuôi ngươi, rồi ngươi còn được đến học viện Thất Hiền để tu hành hả? Không có phụ thân thì làm gì có ngươi? Thế mà ngươi còn mặt dày nói không nợ gì nhà họ Lâm ưi”
“Lâm Bân, ngươi đúng là loại vô liêm sỉ nên mới nói ra được những câu này”.
Lâm Chấp lạnh giọng nói: “Nếu không có Hiền Ngọc thì ngươi đã chết từ lâu rồi, nhưng người làm ca ca như ngươi đã làm được gì cho đệ đệ của mình? Bây. giờ, ngươi đứng thứ chín trên long bảng, thực lực thì cao siêu, còn đệ đệ ngươi thì sao? Lâm Hiền Ngọc bị ngươi hại thành ra như vậy, mà giờ ngươi còn mặt mũi đứng đây tác oai tác quái à?”
“Ngươi chán sống rồi đúng không!”
Nghe thấy vậy, Lâm Bân lạnh mặt.
Chuyện này có thể nói là vết nhơ trong cuộc đời của hắn ta, để được sống, hẳn ta đã biến đệ đệ mình thành một kẻ vô dụng.
Sớm biết vậy, ngày xưa, hắn ta đã giết quách Lâm Hiền Ngọc đi cho xong rồi.
Bây giờ cũng không có một Lâm Hiền Ngọc lẽo đếo theo Mục Vỹ, rồi có cơ hội trở mình nữa.
Vút... Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, một đường kiếm chém lên không.
“Lâm Bân, có nhất thiết phải như vậy không? Dẫu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3619466/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.