“Biết rõ không thể làm được nhưng vẫn cố không phải là kiên trì mà là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Lục Vân lắc đầu, vung tay lên, một làn sóng vô hình lập tức lao về phía Tiêu Khánh Dư.
Làn sóng ấy không hề có một quỹ đạo nào, nhưng đầu của một con rồng lửa phía trước Tiêu Khánh Dư đã nhanh chóng nổ tung.
Ngọn lửa tản ra khắp lôi đài như pháo hoa nở rộ. Một cảnh tượng đẹp thế này đáng tiếc không có ai thường thức. Bây giờ, mọi người đều đang tập trung theo dõi Lục Vân.
Đó. sức mạnh gì vậy? “Sức gió!” Mục Vỹ có vẻ ngạc nhiên nói.
Sức gió, nói một cách chính xác thì đây không phải là sức mạnh của võ giả, mà là võ giả dựa vào sự gắn kết chặt chẽ với tự nhiên để lĩnh ngộ ý cảnh của gió.
Ý cảnh này tương tự như kiếm ý, nó có uy lực mạnh mẽ, giết người một cách vô hình.
Ví dụ như một chiếc lá bay trong không khí, khi có cơn gió tiếp sức, nó hoàn toàn có thể biến thành một ám khí giết người, xuyên thủng bụng.
“Phen này, Tiêu Khánh Dư nguy hiểm rồi!”, khi thấy sức gió của Lục Vân bùng
nổ, Mục Vỹ biết trận này Tiêu Khánh Dư chắc chắn sẽ thua.
“Được đấy nhỉ?”, Tiêu Khánh Dư bực tức nói: “Có giỏi thì ngươi làm nổ tung hết rồng lửa của ta đi!”
Đoàng...
Ngay sau đó, có liên tiếp mười hai con rồng lửa xuất hiện vây quanh người Tiêu Khánh Dư.
Giết!
Tiêu Khánh Dư lách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3564218/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.