“Không ngờ lại là ngươi!”, thấy Lâm Chấp đi lên, Tử Hân Nhiên cười lạnh rồi nói: “Nghe nói hễ ai gọi ngươi là con riêng của tỳ nữ thì ngươi sẽ nổi điên lên đúng không? Đồ con riêng!”
“Ha ha...”
Nghe thấy vậy, Lâm Chấp mỉm cười thoải mái, nói: “Cô nói đúng, hễ ai gọi ta như vậy thì ta sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng ta của lúc đó sẽ khủng khiếp hơn bình thường rất nhiều lần đấy”.
Dứt lời, Lâm Chấp cầm thương xông lên!
Đấu đến vòng này thì gã biết rõ phải bỏ qua cái tôi cá nhân, vì thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.
Hai người họ bắt đầu giao chiến trên lôi đài, tu vi của Tử Hân Nhiên cao hơn Lâm Chấp nên uy lực kiếm pháp của cô ta cũng mạnh hơn.
Cây trường thương của Lâm Chấp quá cứng rắn, mỗi khi bị Tử Hân Nhiên áp sát, gã lại bị thương vài chỗ.
Tử Hân Nhiên thì ngược lại, mỗi đòn tấn công của Lâm Chấp đều bị thanh nhuyễn kiếm của cô ta chặn lại!
Dần dà, vết thương trên người Lâm Chấp ngày một nhiều, tất cả đều do kiếm của Tử Hân Nhiên gây ra. Dù đều là vết thương nhỏ, nhưng mỗi khi gã cử động, đụng vào vết thương khiến máu chảy ra.
“Sao? Phục chưa?”
Thấy người Lâm Chấp dính đầy máu, Tử Hân Nhiên cười lạnh hỏi.
Lớp chín cao cấp chỉ là rác rưởi với cô ta, bọn họ ăn may nên mới đi được đến vòng này. Nhưng khi gặp lớp một có thực lực mạnh mẽ thì sao họ còn cơ hội thắng chứt
“Phục? Tiểu cô nương, đã ra đâu vào đâu đâu?”, Lâm Chấp cười nói: “Chắc cô không biết, lớp chín thường gọi Lâm Chấp ta là tên điên khùng. Giờ ta sẽ cho cô
xem thế nào là điên dại nhé!”
Lâm Chấp hét lớn lên, cây trường thương cũng trở nên hung hãn hơn, mỗi một thương gã đâm ra đều có thương mang lưu chuyển, thương kình hùng hồn.
Lúc này, Tử Hân Nhiên mới cảm thấy áp lực.
Đúng là nhu có thể khắc cương, nhưng một khi cương mãnh đến cực điểm thì nhu sẽ không thể chặn được nữa.
Dù lần nào, Tử Hân Nhiên cũng chém Lâm Chấp bị thương, nhưng cô ta cũng bị cây trường thương của gã đẩy ra.
Trận đấu tiếp tục, dần dà, Tử Hân Nhiên đã không còn chém Lâm Chấp bị thương nhiều như lúc trước nữa.
Ngược lại, sau mỗi lần áp sát Lâm Chấp, Tử Hân Nhiên đều bị Lâm Chấp dùng trường thương đánh vào người, khiến cô ta bị nội thương.
Tiếp theo, thế tiến công của Lâm Chấp ngày càng mạnh, còn Tử Hân Nhiên chỉ có thể bị động phòng thủ.
Bịch...
Cuối cùng một âm thanh vang lên, Lâm Chấp cầm trường thương đập vào. bụng của Tử Hân Nhiên.
Cùng lúc đó, thanh nhuyễn kiếm của Tử Hân Nhiên cũng chém một đường vào ngực của gã.
Nhưng sau cùng, Lâm Chấp vẫn chịu được một kiếm đó và đứng ngạo nghễ trên lôi đài, còn Tử Hân Nhiên thì hộc ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
“Vô dụng? Loại như cô cũng xứng gọi ta như vậy sao?”
'Thấy Tử Hân Nhiên đã ngất xỉu, Lâm Chấp xì một tiếng vì động tới vết thương, sau đó nhăn nhở tập tễnh đi xuống dưới.
“Không cần mạng nữa hả?” Thấy Lâm Chấp bị thương khắp mình mẩy, Mục Vỹ thờ ơ hỏi.
“Mạng là phải dùng thực lực để đổi lấy ạ! Mẫu thân cho trò mạng sống, còn thầy Mục cho trò hồi sinh. Mạng của trò vẫn còn, không đáng lo đâu ạ!”
“Ngồi xuống!”
Mục Vỹ nhìn nụ cười chân thành của Lâm Chấp rồi lạnh lùng ra lệnh.
Sau đó từng giọt linh dịch như tơ trong lòng bàn tay của Mục Vỹ chầm chậm chui vào mọi ngóc ngách trong người Lâm Chấp, vết thương trên người gã dần
khép miệng...
“Lớp chín thắng liên tiếp hai trận rồi đấy!”, Tiêu Bất Ngữ đứng cạnh Ngạn Vân Ngọc, cười nói: “Ngạn Vân Ngọc, đến lúc thể hiện tài năng rồi chứ?”
“Lớp chín tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa đâu!” Ngạn Vân Ngọc nói tiếp: “Trận thứ ba, Lục Vân lên đi!” “Vâng!”
Nghe thấy tên Lục Vân, Tiêu Bất Ngữ mỉm cười.
Lục Vân là người đứng thứ hai trong Thất Lang của lớp một cao cấp, chỉ sau ần Vũ Hiên, thậm chí thực lực của tên này còn mạnh hơn Tiêu Bất Ngữ một
mỗi bậc.
Trận thứ ba này, lớp chín buộc phải thua. “Trận thứ ba, Tiêu Khánh Dư xin được chỉ bảo!” Tiêu Khánh Dư bước lên lôi đài, sau đó cười khổ nhìn Lục Vân ở phía đối diện.
Lục Vân là Chiến Lang thứ hai của khối cao cấp. Trước kia, khi còn học ở lớp chín sơ cấp, cậu ấy đã nghe kể rất nhiều về người này.
Nào là thiên bẩm cao, thực lực mạnh, hơn nữa hắn ta còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu hậu kỳ và khai thông huyệt Thận Du.
Còn cậu ấy mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!
Sự cách biệt này phải gọi là xa như trời với đất!
Nhưng sự chênh lệch của cảnh giới không liên quan đến thực lực. Thầy Mục. mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm tiền kỳ và mở được huyệt Nội Quan còn có thể đánh bại Lí Trạch Lâm cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thì sao cậu ấy lại không thể chứ?
Kỹ năng mà một người đã dung hoà kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vào cơ thể như cậu ấy có thể sử dụng là hoả thuật!
Khả năng thắng ở trận này gần như bằng không, nhưng Tiêu Khánh Dư vẫn mong có kỳ tích xảy ra.
“Chiến!”
Tiêu Khánh Dư khẽ hô lên một tiếng rồi xuất chiêu, hai con rồng lửa phun ngọn lửa màu xanh ra, từng quả cầu lửa nổ tung.
“Ta đã biết rõ hết mọi chiêu thức của ngươi, còn ngươi thì không biết gì về ta cả. Trận này khỏi cần đánh nữa, ngươi thua chắc rồi!”
“Nói khoác không biết ngại miệng! Thua ư? Ta cũng sẽ cho ngươi thấy nhiệt huyết của lớp chín!”
Tiêu Khánh Dư xì một tiếng, khinh thường nói. Bốc phét thì ai chẳng làm được!
Dù trận này Tiêu Khánh Dư không thể thắng được, nhưng kể cả có thua thì cậu ấy cũng phải để mọi người thấy lớp chín không có ai hèn nhát!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]