“Xì, nếu ngươi muốn thì cũng có thể trở thành cao thủ long bảng còn gì!”
“Hử? Giáo viên cũng có thể trở thành cao thủ long bảng ư?”
“Đương nhiên! Mà trong học viện không chỉ có long bảng của học trò đâu, giáo viên cũng có nữa. Ngươi phải biết mỗi một đại viện trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền đều có mười mấy giáo viên, tính cả giáo viên dạy thay nữa cũng phải mấy trăm người rồi nên đương nhiên cũng phải có một bảng xếp hạng trình độ của giáo viên chứ”.
Tiêu Doãn Nhi cười nói: “Nhưng ta thấy ngươi đừng mơ đến bảng xếp hạng ấy làm gì, khoảng cách hàng trăm người là xa lắm đấy”
“Đa tạ cô đã nhắc nhở, tạm biệt!"
Mục Vỹ chẳng buồn quan tâm đến Tiêu Doãn Nhi nữa mà bước nhanh bỏ đi.
Tiêu Doãn Nhi tức anh ách nhìn bóng lưng bỏ đi của Mục Vỹ, hẳn đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Có ai trong học viện Thất Hiền không biết đến danh tiếng của Tiêu Doãn Nhỉ cô chứ, Mục Vỹ này thì giỏi rồi, hễ gặp cô ấy là trốn.
Bây giờ, quá trình dẫn dắt lớp chín càng lâu, hắn càng cảm thấy không yên tâm về lớp.
Lớp chín càng mạnh thì người có ý đồ với lớp càng nhiều.
Nên trước mắt, nâng cao cảnh giới là việc quan trọng nhất.
Đám nhóc này ai cũng ngày một tiến bộ hơn, nếu mình cứ giậm chân tại chỗ thì mất mặt chết mất.
“Hiền Ngọc!”
“Có thuộc hạ!”
Mục Vỹ gọi một tiếng là Lâm Hiền Ngọc xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3559251/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.