Mục Vỹ giơ kiếm lên rồi nhìn Hoàng Thượng Vũ, trong mắt hẳn ánh lên tia sáng quý dị
Kẻ giết người sớm muộn cũng sẽ bị giết!
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Người phạm ta một ly, ta giết người nghìn lần!
Đây là tác phong hành xử và cũng là thủ đoạn của Mục Vỹ.
“Nhưng ngươi không phải lo nữa vì hôm nay, ngươi sẽ chết rồi”.
“Ngươi..", Cửu hoàng tử đã sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Ngươi dám giết ta?”
"Sao không dám? Ngươi năm lần bảy lượt tìm cách giết ta, mà ta lại không được giết ngươi ư?”
“Ta là con cháu của hoàng tộc..."
“Đừng lôi thân phận Cửu hoàng tử của hoàng tộc ra doạ ta nữa. Ngươi dám giết ta là dựa vào thân phận Cửu hoàng tử này, còn ta dám giết ngươi cũng là dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta thôi."
“Lúc ngươi quyết định giết ta, chắc cũng biết sẽ có ngày này chứ!”
Giơ kiếm, xuất chiêu, máu chảy!
Mục Vỹ không cho Cửu hoàng tử thêm một cơ hội lên tiếng nào nữa, hắn giơ kiếm lên, một đường Phong Khởi Vân Trảm, Hoàng Thượng Vũ hết đường trốn chạy, kiếm xoẹt qua, máu chảy.
Giết chỉ là một động tác đơn giản!
Ngay sau đó, cả sân luyện võ im phăng phác.
Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Hiền Ngọc và đám người mà Hoàng Thượng Vũ dẫn tới hều trợn mắt há mồm.
Giết rồi!
Cứ thế là giết thôi!
“Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi dám giết Cửu hoàng tử, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3552071/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.