Lâm Triết Vũ nói một thôi một hồi xong thì nhìn Lâm Hiền Ngọc với vẻ kiêu ngạo.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm à?", thấy Lâm Hiền Ngọc ngó lơ mình, Lâm Triết Vũ bực tức hừ nói.
Mấy năm nay, Lâm Hiền Ngọc đã khiến rất nhiều người trong gia tộc thấy không vừa lòng. Gã là một tên vô dụng nhưng ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm ở Thiên Chỉ Các, lãng phí bao nhiêu linh thạch của nhà họ Lâm.
Nếu không có trưởng tộc và Lâm Bân chống lưng, gã đã bị tống cổ đi từ lâu rồi.
"Á à, tên nhãi nhà ngươi giờ có khí phách quá nhí, ta hỏi mà dám không trả lời, ta thấy chắc ngươi chán sống rồi đấy!", Lâm Triết Vũ đã hoàn toàn bị chọc giận.
Nếu là lúc trước, y sẽ không dám động vào Lâm Hiền Ngọc, nhưng bây giờ gã chỉ là một tên ăn hại, đã thế còn làm ra vẻ thì đúng là chán sống rồi.
"Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Mục Vỹ đi thẳng tới, nhìn Lâm Triết Vũ.
Lâm Triết Vũ run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.
Y vẫn nhớ rõ thực lực của Mục Vỹ mấy hôm trước.
Nhưng y nhớ ra bây giờ mình đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nên lấy lại dũng khí, ngông nghênh trở lại.
“Mục Vỹ, lại là ngươi!”
Lâm Triết Vũ giận dữ nhìn Mục Vỹ.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng ta, không liên quan đến ngươi. Sao? Ngươi cũng định mó tay vào à? Ta thấy tay của thiếu trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3552062/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.