Thấy mặt Lâm Hiền Ngọc biến sắc, Mục Vỹ cười he he nói: “Sao? Sợ rồi à? Ha ha... Thật ra ngươi không phải sợ đâu, vì... ta nói đùa đấy!"
Lâm Hiền Ngọc cười khổ khi thấy Mục Vỹ tự biên tự diễn.
Sau khi quay về, gã đã điều tra về Mục Vỹ.
Mục Vỹ là con riêng của nhà họ Mục, thời niên thiếu luôn bị bắt nạt, sau đó được đưa tới một nơi xó xỉnh ở thành Bắc Vân. Mười năm sau, hẳn quay về, hơn nữa còn về với tư cách là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục.
Mười năm ở thành Bắc Vân, hắn luôn được gọi là ăn hại, vô dụng, ngu dốt... Tóm lại, tất cả những từ miêu tả sự dốt nát, người ta đều dùng để hình dung về hắn.
Nhưng một năm trở lại đây, một con người như vậy lại khuấy động cả thành Bắc Vân.
Lâm Hiền Ngọc là một người có suy nghĩ thấu đáo, sau khi điều tra mọi việc về Mục Vỹ, gã đột nhiên thấy tên có vẻ bề ngoài bỡn cợt với đời này hình như đều có thâm ý sâu xa mỗi khi làm một việc gì đó.
Khi đến thành Nam Vân đảm nhiệm vai trò thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, việc đầu tiên hẳn làm là dạy dỗ Mục Khuynh Thiên, tạo dựng chỗ đứng trong gia tộc, sau đó thì tới học viện Thất Hiền.
Vốn đĩ hẳn có thể lựa chọn Thổ Viện - đại bản doanh của nhà họ Mục, nhưng hắn lại nhất quyết chọn Lôi Phong Viện.
Từ lúc Mục Vỹ đến Tụ Tiên Các, giành ngôi đầu bảng của bảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3552061/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.