Không lâu sau, Mạt Vấn đã đưa Mục Vỹ đến nơi của mình là học viện Thất Hiền. Ông đặt Mục Vỹ lên giường, không dám động chạm bừa bãi.
Theo ông thấy thì Mục Vỹ hiểu rõ về tình trạng thương tích của bản thân hơn ông nhiều.
Bây giờ, Mục Vỹ bảo gì thì ông làm vậy là được.
“Thiếu chủ, người không sao chứ!”, thấy trên người Mục Vỹ vẫn cắm bốn con dao, Thanh Sương lộ vẻ lo lắng.
Hai chị em họ là người mà trưởng tộc cử đi theo sát để bảo vệ thiếu trưởng tộc. Bây giờ, Mục Vỹ suýt nữa mất mạng, tất cả là do sự thất trách của hai người họ.
“Ta không sao!"
Mục Vỹ mỉm cười đau đớn, sau đó phựt một tiếng rút con dao trên đùi ra, máu tươi đã chảy.
"A..."
Trông thấy Mục Vỹ đột nhiên rút dao ra, Thanh Sương và Thanh Trĩ đều ngạc nhiên hét lên.
Phựt phựt phựt...
Ngay sau đó, Mục Vỹ liên tục rút nốt ba con dao còn lại ra, máu tươi chảy ướt đẫm áo quần của hắn, trông rất đáng sợ.
“Mục lão đệ, cậu không sao chứ?”
Mạt Vấn lo lắng hỏi khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ: “Không phải cậu nói trên những con dao này có tẩm chất kịch độc hay sao?"
“Lúc trước thì có, nhưng giờ thì hết rồi!"
Mục Vỹ vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, rút thần lực từ trong Tru Tiên Đồ ra, nhỏ từng chút quanh. miệng vết thương, dần cầm máu lại.
“Chuyện này...”
Ban nấy máu còn chảy không ngừng, mà giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3552044/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.