Xem ra lại là một trưởng lão khác của Thánh Đan Tông.
Dễ thấy Cảnh Ngọc này không phải kiểu võ giả chuyên luyện khí giống Thiệu Danh Ngự, mà là một cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy thứ thiệt.
“Mười chín năm làm một tên vô dụng, nhưng trong vòng nửa năm, tu vi đã tăng vọt lên mười tâng cảnh giới của thân xác. Làm được như vậy ở độ tuổi của ngươi thì Thánh Đan Tông ta không thiếu, nhưng đạt được điều đó trong nửa năm thì không tìm được người thứ hai ở Thánh Đan Tông đâu”.
“Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi đã có cơ duyên gì. Nếu nói trên người ngươi không có bảo bối thì đó thì là điều không thể”.
“Giờ tự ngươi giao ra đây, hay để ta lột da rút gân ngươi để tra hỏi nào!”
Mục Vỹ còn chưa đáp lời, Tân Mộng Dao đã giành nói trước: “Ta thấy người sắp bị lột da rút gân là ông đấy!"
Dứt lời, Tân Mộng Dao đã bay người lên cao, nhảy lên người con giao long bằng băng. Con giao long dài mấy chục mét tiến lên, gầm một tiếng đáp lời.
“Đạp sóng phá băng!”
Tân Mộng Dao xoay bàn tay, con giao long bằng băng lộn vài vòng, sau đó lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.
“Sức mạnh trong người ngươi rất kỳ lạ, nhưng cách biệt cảnh giới giữa hai chúng ta quá lớn, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu”.
Nói rồi, Cảnh Ngọc lắc đầu, búng ngón tay, một chân nguyên bắn ra.
Chân nguyên này không ngừng ngưng tụ, sau đó dần lan rộng, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3542426/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.