Chương trước
Chương sau
Cả nhà họ Mục, chỉ có nghĩa phụ là quan tâm đến Mục Vỹ. Còn Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh thì Mục Vỹ của trước kia chỉ có sự thù hận, nhưng hẳn không dám nói ra.

Lần này, sau khi giết chết hai người họ, Mục Vỹ chỉ cảm thấy thư thái trong lòng, không còn nỗi bận tâm nào nữa.

Trong cơ thể hắn vang lên một tiếng động, nguyên đan ở đan điền đang không ngừng xoay tròn, chân nguyên dày đặc đã tản hết ra, chu du khắp cơ thể.

Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười!

Cuối cùng những chân nguyên đó đã di chuyển tới mọi ngóc ngách trong cơ thể hẳn, những chỗ đó đang chờ Mục Vỹ dẫn dắt chân nguyên hùng hậu hơn tiến vào.

Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười là chân nguyên trong cơ thể di chuyển tới mười huyệt đạo lớn trong cơ thể, sau đó chờ võ giả hấp thu nhiều chân nguyên hơn vào, tiếp đó là thành công mở huyệt đạo.

Mỗi khi mở được một huyệt đạo thì thực lực của võ giả sẽ lại tăng thêm một bậc lớn.

Đây chính là điểm mạnh của cảnh giới Linh Huyệt

Võ giả mười tầng cảnh giới của thân xác là dùng máu thịt làm nền móng, còn võ giả cảnh giới Linh Huyệt thì dùng huyệt đạo làm trụ cột, để cơ thể trở thành một chiếc thùng lớn, hấp thu nhiều chân nguyên vào hơn

Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười chỉ cần hấp thu nhiều chân nguyên hơn là Mục Vỹ có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt.

Điểm mạnh của mười tầng cảnh giới Linh Huyệt không chỉ là sức mạnh thân xác, quan trọng hơn là sự bùng nổ của chân nguyên.

Mưa ngày một lớn, nhưng trận đấu trên sàn đấu của nhà họ Mục lại ngày một gay cấn, máu tươi đã chảy từ sân ra ngoài đường.

Nhưng bây giờ đã khuya, dù có ai nhìn thấy máu, hay nghe thấy tiếng gào thét thì cũng không dám đến gần.

Đây là lăn thanh tẩy của bốn gia tộc lớn tại thành Bắc Vân, người thành công sẽ trở thành bá chủ thật sự của nơi này.

Khi trận đấu vẫn đang diễn ra, các võ giả mà nhà họ Điêu, nhà họ Uông và Thiệu Danh Ngữ dẫn tới đã phát hiện ra vài vấn đề.

So về thần binh thì phàm khí và huyền khí của hai nhà Tần, Mục không hề thua kém gì của bọn họ, thậm chí còn tốt hơn vũ khí mà Thiệu Danh Ngự đưa cho bọn họ.

So về võ kỹ thì bọn họ cảm thấy luôn bị áp chế, nhưng chưa nằm bắt được điểm mấu chốt.

Nhưng điều khiến bọn họ điên tiết nhất là võ giả của hai nhà Tần, Mục rõ ràng đã sắp cạn chân nguyên, nhưng sau khi uống một giọt nước gì đó vào, lực chiến đấu của họ lại tăng vợt ngay.

Thậm chí trong trận đấu, họ trông thấy đối thủ đã thoi thóp, nhưng sau khi uống giọt nước đó vào, vết thương trên người họ lại khép miệng ngay.

Bọn họ không thể ngờ tới lại có một trận đấu thế này.

Dù có thêm võ giả mà Thiệu Danh Ngự dẫn tới thì bọn họ cũng không thể gắng gượng được với trận đấu kiểu này.

Kiếm Thanh Khuyết của Mục Vỹ xiên nghiêng xuyên qua đám người, một kiếm này như sắp cướp đi một sinh mạng.

Nhưng sau khi giải quyết một võ giả cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười trong đám người bằng một kiếm, Mục Vỹ lại cảm thấy một mối nguy cơ tiềm ẩn.

Tránh!

Mục Vỹ vô thức xoay người, rồi quỳ ngay xuống đất.

Vèo...

Một đường kiếm chân nguyên xé gió bay tới, xượt qua đầu Mục Vỹ, cắt một lọn tóc của hẳn xuống.

Vài sợi tóc rơi xuống đất.

Nguy hiểm!

Suýt nữa hắn đã mất mạng.

“Ngươi là ai?"

Một người đàn ông cao gầy mặc trường bào màu xám chợt xuất hiện ở phía trước, sắc mặt lão u ám, cứng nhắc, đến hành động trông cũng có vẻ rất đơ cứng.

“Là người giết ngươi, ha ha..."

Người mặc áo bào xám cười lớn, sau đó nhìn Mục Vỹ với đầy vẻ khát máu.

Mục Vỹ cảm thấy rất áp lực khi nhìn người này.

Lão khiến hắn cảm thấy còn khủng bố hơn cả Thiệu Danh Ngự, thậm chí không kém gì Tần Thời Vũ.

Tầng thứ bảy, võ giả cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết!

“Ngươi không giết được huynh ấy đâu!"

Tần Mộng Dao bước tới, khí lạnh bao phủ đầu ngón tay, giọng nói lạnh băng của cô xuyên thủng tăng mây.

“Con nhãi ranh cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai cũng dám đấu với ta?”, người mặc áo bào xám cười nói: “Nhưng sức mạnh trong cơ thể ngươi cũng kỳ lạ đấy!"

“Mộng Dao, đừng!”

Mục Vỹ định ngăn cản, nhưng đã không kịp.

Toàn bộ cơ thể của Tân Mộng Dao vang lên tiếng răng rắc, khí hàn băng liên tục tuôn ra như nước sông cuồn cuộn.

Nhưng dòng sông này đang bốc lên hơi lạnh đáng sợ.

“Dẫn Băng Cửu Thiên Quyết!”

Cô khẽ hô lên một tiếng, một con giao long có hình dạng mơ hồ đã xuất hiện trước mặt cô.

Hơi lạnh khủng khiếp giáng từ trên trời xuống.

“Được đấy! Sức mạnh này đúng là hiếm thấy, nhưng tiếc là cảnh giới của ngươi quá thấp, không thì đúng là phiền phức cho tai”, người mặc áo bào xám nở nụ cười thích thú.

“Cảnh Ngọc, đừng làm bậy, Mục Vỹ giao cho ông, còn cô nàng này là của ta!"

Đúng lúc này, Thiệu Danh Ngự đã thoát khỏi Tân Thời Vũ, xông ngay tới.

Nhưng Tân Thời Vũ nào cho có ông ta cơ hội chạy thoát.

“Hả? Ra là ông vì cô nhóc này à! Yên tâm, ta không động vào cô ta đâu, nhưng Mục Vỹ này thì phải do ta giải quyết”, Cảnh Ngọc cười nham nhở, sau đó nhìn Mục Vỹ, rồi liếm môi.

Cảnh Ngọc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.