Màn đêm dần buông xuống. Mặc Dương thở hồng hộc quỳ xuống, toàn thân bị máu và mồ hôi thấm ướt, đôi mắt lờ đờ không nhìn thấy con ngươi.
“Không xong rồi… chẳng lẽ phải chết ở đây sao?”
Gã thì thầm, nhìn bảy, tám con nhím còn lại đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy không cam lòng. Cuối cùng, gã ngã lăn ra đất.
Hừ hừ…
Bảy, tám con nhím thấy con người trước mắt ngã lăn quay, miệng rên hừ hừ cẩn thận tới gần.
Phập phập phập…
Chúng đang định cắn xé con người trước mặt, từng khối nhũ băng lao vút tới giết sạch đàn nhím còn lại.
“Bị mười lăm con nhím truy đuổi, vậy mà thằng nhóc này vừa trốn vừa giết được bảy con, tương đương với bảy võ giả cảnh giới Tráng Tức!”
Tần Mộng Dao há hốc mồm nhìn Mặc Dương ngã gục dưới đất không gượng dậy nổi.
“Hả?”
Cô đi tới trước người Mặc Dương cúi đầu xem xét, kinh ngạc phát hiện vết thương chồng chất trên người gã đều đang dần khép lại…
“Tắm thuốc…”
Tần Mộng Dao chợt chìm vào suy tư.
Một ngày kết thúc, Mặc Dương hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, gã cảm thấy có người đang kéo chân mình lôi đi…
“Hừ hừ…”
Sáng hôm sau, gã chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là cảnh vật trong phòng luyện công, toàn thân được sự ấm áp bao phủ. Gã đang ngâm trong thùng thuốc.
“Tỉnh rồi hả?”
“Mục Vỹ, hừ! Đồ chết tiệt, thầy suýt nữa hại chết trò rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3538718/chuong-78.html