“Á…”
Tiếng Mặc Dương kêu la thảm thiết như chọc tiết heo vang vọng khắp khu rừng rậm.
“Thầy Mục làm gì vậy?”
Mặc Dương ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ ở trên cao trăm mét, lớn giọng quát.
“Mười lăm con yêu thú cấp bốn này tương đương với mười lăm võ giả cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư đấy. Không phải, còn mạnh hơn mười lăm võ giả cảnh giới Tráng Tức!”
“Giết được chúng thì tối nay có thịt ăn, không giết được thì chúng nó có thịt ăn!”
“Hả?”
Nghe vậy, mặt mũi Mặc Dương trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy.
“Cho trò một thanh kiếm! Có vũ khí chắc là sẽ dễ hơn!”
Mục Vỹ ném xuống một thanh trường kiếm bình thường dùng để luyện công, khẽ cười nói: “Thầy đi ngủ một giấc trước đây. Phải rồi, trước kia trò dám nhìn lén cô Tần nên thầy không giúp trò đâu. Nếu trò chết, thầy sẽ bỏ đi. Còn nếu trò sống, thầy sẽ dẫn trò rời đi!”
Nói xong, hắn lập tức biến mất dạng.
“Thầy còn chút việc cần làm, trò làm việc của trò đi!”
“Đừng mà…”
Mặc Dương nhìn ngọn cây trống rỗng, cảm thấy như đến ngày tận thế.
Lần này thầy Mục không chơi đùa, mà là làm thật!
Gã nuốt nước bọt nhìn từng con nhím đang trợn tròn mắt nhìn mình ở xung quanh, nhấc thanh kiếm bên cạnh lên.
“Các vị đại ca, ta chỉ đi ngang qua thôi…”
Mặc Dương cầm kiếm lùi từng bước về sau.
Nhưng mười lăm con nhím vây gã ở giữa, làm gì còn đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3538717/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.