Nói rồi, Tần Mộng Vũ ra hiệu cho hai người ở phía sau động thủ.
“Ai dám!”
Đúng lúc này, Mục Vỹ lạnh lùng quát lớn, sau đó chặn trước người Tề Ngự Phong và Tề Minh.
“Tề Minh là học trò của ta, ngươi dám động vào trò ấy, ta sẽ cho ngươi nằm bẹp trên giường một tháng!”
“Ái chà, tên khốn này! Mạnh miệng quá nhỉ! Hai ngươi, đánh gãy chân tên mắt mù này rồi quẳng hắn sang một bên cho ta. Lại còn không được động vào học trò của ta nữa chứ, ta nhổ vào!”
Tần Mộng Vũ hạ lệnh, hai người đàn ông to con khoảng ba mươi tuổi ở phía sau đã bước tới.
“Tiểu Vũ!”
Song đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên ở cửa tiệm.
Xong đời rồi!
Nghe thấy giọng nói mỹ miều này, hai chân của Tề Mộng Vũ mềm nhũn.
Bởi cậu ta đã quá quen thuộc với giọng nói ấy!
“Tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Tần Mộng Vũ ngoảnh lại, nịnh nọt nhìn Tần Mộng Dao.
Hôm nay, Tần Mộng Dao mặc một bộ váy màu hồng, mái tóc dài buộc cao phía sau, suối tóc đen nhánh chạm eo, xinh đẹp mà còn mê hoặc.
“Nếu tỷ không đến, chắc con phố phía Tây này sẽ trở thành địa bàn nhỏ của đệ thật mất!”
“Nào có đâu tỷ, đệ chỉ…”
“Tần Mộng Vũ, đệ to gan lắm! Đệ dám tự ý thu lời ở con phố phía Tây, thu phí của các tiểu thương. Tỷ thấy phải về bàn bạc với ông nội về chuyện này thôi…”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3538713/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.