Thầy ấy có thể chữa khỏi ư?
Không thể nào!
Dường như chỉ trong phút chốc, hai cha con Tề Minh đều có ý nghĩ này trong đầu.
Tề Minh không tin, vì mười mấy năm nay cậu ấy luôn ở cạnh cha mình, nên biết rõ chân của cha mình đã yếu đến mức nào.
Tề Ngự Phong không tin, vì ông ấy còn hiểu rõ về thương tích trên người mình hơn con trai.
Năm đó, để giảm thiểu tổn thương của hai loại đan dược đó xuống dưới chân, ông ấy đã hao tổn hết sức lực trong cơ thể.
Mười năm, chỉ mười năm mà ông ấy như đã đi vào cõi chết!
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ đột nhiên nhảy ra, thầy Mục ăn hại nổi danh của nhà họ Mục lại nói là mình có cách.
Nhưng nếu Mục Vỹ đang nói dóc thì sao hắn có thể vừa nhìn đã biết chứng bệnh của ông ấy?
Chỉ mình ông ấy biết là do hai loại Bích Linh Đan và Bách Linh Đan, đến con trai Tề Minh ông ấy cũng chưa từng kể, nhưng Mục Vỹ lại biết rõ ràng.
“Không tin ta sao?”
Mục Vỹ ngẩn ra, hơi câm nín.
Ai biểu trước kia hắn nổi tiếng quá mà, nổi tiếng khắp thành Bắc Vân là một tên vô dụng bậc nhất!
“Lão Tề, đến hạn trả tiền thuê nhà tháng này rồi!”
Khi Mục Vỹ đang không biết phải giải thích thế nào, có hai bóng người chợt xuất hiện ở ngoài cửa tiệm, khiến nơi tối tăm này trở nên đông đúc và ngột ngạt hơn.
“Tần Mộng Vũ, cậu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3538712/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.