(1)
Kha Ngôn trở lại khách sạn đã là buổi chiều, ngồi trên đất ở trước cửa suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ ra lí do vì sao.
Trời sắp tối, người phục vụ khách sạn đẩy xe thức ăn đưa cơm tối đến, nói: “Vị tiên sinh gọi mson cho ngàu đã nhờ tôi chuyển cho ngài một cậu.”
Kha Ngôn: “Nói cái gì?”
Người phục vụ: “Vị tiên sinh kia nói “Đừng nghĩ chạy trốn””
Kha Ngôn: “…”
Người phục vụ mặt đầy tò mò, có lẽ đã não bổ vừa ra một mànlớn với nội dung mắc nợ chạy trốn, Kha Ngôn đối với ý vị sâu xa trong ánh mắt của đối phương nahnh chóng đóng cửa lại, ăn một bữa cơm nhạt như nước ốc, sau đó đi đến ban công tiếp tục suy nghĩ.
Mặt trời dần buông xuống đường chân trời, màu đỏ dần thu lại, cậu đóng lại cửa kính từ trần đến sàn của ban công và chuyển vị trí thiền định sang giường ngủ.
Trong phòng không bật đèn, âm u, Kha Ngôn cho rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà nhớ lại mỗi một chi tiết nhỏ trong thế giới tiềm thức của Lam Đình, không biết bắt đầu từ lúc nào, âm thanh bên trong thế giới hiện thực càng cách xa cậu, ý thức của cậu chìm vào một giấc mơ kì quái.
Mông lung nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt ra, cậu nhìn thấy Lam Đình đang đi tới gần, không lâu lắm giường đệm bên cạnh hãm xuống, có người nhẹ nhàng hôn lên trán của cậu.
Kha Ngôn dường như trở về khoảnh khắc chỉ tồn tại ở trong đầu cảu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-do-yeu-thich-cua-anh-ay/616316/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.