Không phải trùng hợp. Đúng là không trùng hợp chút nào na~ Một cuộc gọi từ nhà điều hành đã làm cho Kha Ngôn mất đi cơ hội giả ngu. Cậu vô thức mà dõi theo mức độ yêu thích của Lam Đình, khung đen nhắc nhở trong thế giới tiềm thức bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ở trước mắt cậu lại chưa từng xuất hiện. Nơi này là thế giới hiện thực. —— cậu trong trong thế giới tiềm thức ỷ lại mức độ yêu thích, trong thế giới hiện thực gặp người thích hợp thig nên làm sao bây giờ? Kha Ngôn cũng muốn biết phải làm như thế nào, sở trưởng làm sao chỉ đưa câu hỏi, mà không cho đáp án? Cửa đang mở, cậu không dự định để cho Lam Đình vào nhà, kéo cửa sang tránh né anh ta, bình tĩnh nói: “Việc kia, tôi hiện tại muốn đi ra ngoài, anh nếu có chuyện gì thì chờ tôi trở về lại nói?” Trở về là không thể, chỉ cần Lam Đình để cậu đi, cậu lập tức xuống lầu trả phòng sau đó đặt vé máy bay đi chỗ khác, lần này địa chỉ hòm thư cũng không để lại, có thể trốn được lúc thì tính lúc đó.. Lam Đình giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, một tay ầm mà chống tại bên gáy của cậu, ngăn trở đường đi của cậu, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu?” Kha Ngôn: “…” Tay của Lam Đình cách cổ của cậu chưa đến hai cm, lông tơ trên cổ dựng đứng, Kha Ngôn cẩn thận nói: “Giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?” Lan Ting trầm mặc: “Hiểu lầm?” Kha Ngôn: “…” Kha Ngôn cảm thấy thật áp lực ——cho dù trong thế giới tiềm thức Lam Đình có lạnh lùng, cao ngoạ đến đâu thì vẫn trong giống như mộy sinh viên đại. Đường của Lam Đình trong thế giới hiện thực lại sắc sảo hơn, với khí chất cùng với sự áp bức phi thường và có một loại lắng đọng mang theo cảm giác thần bí. Thật sự khó nắm bắt, làm cho người ta không nên lấy long như thế nào. Một Lam Đình như vậy, còn có thể dùng phương thức trong thế giới tiềm thức để đối phó không? “Là… Như vầy”, không có mức độ yêu thích làm căn cứ, Kha Ngôn cảm thấy rất lúng túng. Tư thế này khiến người ta không khỏi căng thẳng, cậu hơi nghiêng đầu tránh sang một bên, Lam Đình lẳng lặng nhìn cậu, tay của anh di chuyển một chút, lúc này đang trực tiếp kề vào cổ cậu. “…!” Kha Ngôn tạc mao, cậu mới vừa bị cú điện thoại kia bán đến sạch sành sanh, không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Cậu tìm tôi chính là vì chuyện thức tỉnh kia, cậu cũng đã tìm gặp sở trưởng trước khi tìm đến tôi, ông ta đã nói với cậu với quy tắc của người đánh thức đúng không?” Lam Đình gật đầu, ra hiệu cậu tiếp tục nói. “…” Thật là lạnh lùng. Kha Ngôn chậm lại, nỗ lực nói đạo lý: “Nguyên tắc đánh thức người đánh thức đầu tiên là dùng hết sức đánh thức đối tượng. Bất quá tôi làm cái gì trong thế giới tiềm thức, mục đích cuối cùng là đánh thức cậu. Kỳ thực, bọn họ đều là giả. Hãy quên nó đi. Vì vậy …” “Giả?” Kha Ngôn cảm thấy được Lam Đình giống như một con mèo bự đang đùa giỡn với chú chuột bé xíu xiu, không nhanh không chậm cậu đuổi vào trong bẫy. Cậu miễn cưỡng cười, nói: “Không sai, giống như là một giấc mơ.” Sau khi tỉnh lại cũng không cần cảm thấy quá xúc động. “…” Hành lang yên lặng, Kha Ngôn lo lắng vẫn không hiểu nên nói cái gì, nếu không nói, ít nhất cũng buông tay đi, hiện tại là cái tư thế gì? “Cái kia…” Kha Ngôn đề nghị: “Không bằng chúng ta xuống tìm một nhà hàng ngồi nói chuyện ha?” Lam Đình không tỏ rõ ý kiến, không hề động đậy mà suy tư chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu nói “Cậu làm bất kì chuyện gì đều vì để đánh thức tôi”?” Kha Ngôn thành khẩn nói: “Hoàn toàn chính xác!” “Cho nên… “ Lam Đình nhíu nhíu mày, trong mắt có nghi ngờ và thắc mắc, hỏi: “Cậu đã làm chuyện gì?” Kha Ngôn: “Sao cơ?” Kha Ngôn: “… Cậu không nhớ rõ?” Đúng rồi, theo dữ liệu trước đây, tỷ lệ nhớ được trải nghiệm nhất về thế giới tiềm thức của đối tượng tỉnh lại sau khi tỉnh dậy đối với từng chỉ có 60%, nhìn thế khí thế kịch liệt của Lam Đình, cậu nhất thời quên mất điều này, bây giờ suy nghĩ một chút, Lam Đình rất có thể không nhớ được bao nhiêu. … Không nhớ được bao nhiêu mà lại phí khí lực lớn như vậy tìm cậu để làm cái gì? Lam Đình cuối cùng thu tay về, đứng thẳng dậy nói: “Tôi quên mất chuyện rất quan trọng, chỉ có cậu là biết cụ thể, cho nên tôi tới tìm cậu.” “…” Thì ra là như vậy. Sớm biết Lam Đình không nhớ rõ, cậu cần gì chạy đến nơi nào xa xôi như vậy? Không biết cảm giác này đến cuối cùng là mất mát hay vui mừng đây, Kha Ngôn mỉm cười khuyên nhủ: “Kỳ thực quên đi mới là tốt nhất, ngược là nhớ đến cũng chẳng có ích lợi gì.” Ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên mặt cậu, Lam Đình hỏi: “Cậu cho rằng đó sự trải nghiệm không tốt, vì vậy tôi hkong nên nhớ tới?” Không tốt? Đương nhiên không. Trong thế giới tiềm thức, người đánh thức buộc phải nói vô số lời nói dối vì hoàn cảnh, vì vậy, ở thế giới thực, cậu thường theo đuổi sự trong sáng và sự thật, và cố gắng tách mình khỏi sự chìm sâu trước đó. Kha Ngôn không nghĩ trái lương tâm, nói: “Tôi sẽ không đánh giá sự trải nghiệm, bởi vì đối với tôi mà nói đều là giả, không có ý nghĩa. Điều cậu nghĩ là chuyện quan trọng chỉ là tôi vì đánh thức cậu mà có những hành động có chủ ý, rời đi thế giới tiềm thức, những chuyện kia không hề có giá trị…” Lam Đình ngắt lời cậu: “Có quan trọng hay không có giá trị hay không, tôi sẽ tự mình nhận định, cậu chỉ cần giúp tôi nhớ lại là được.” “…” Nói nhiều như vậy cũng đều cũng vô dụng sao? Lam Đình không biểu hiện ra, nhưng anh ta hiện tại rất thiếu kiên nhẫn. Nơi này không phải thế giới tiềm thức, Kha Ngôn không cần vì kiếm điểm hảo cảm mà làm theo anh ta, suy đi nghĩ lại, giương mắt nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, ta chỉ phụ trách đánh thức, ngoài việc đánh thức không phải trách nhiệm của tôi. Điều thức ba của quy tắc về việc đánh thức, sau khi thành công thức tỉnh, người đánh thức không được giúp đối tượng tỉnh lại nhớ về những chuỵen đã xảy ra. Cậu tới tìm tôi cũng vô dụng, ta sẽ không nói bất kì điều gì, hơn nữa người đánh thứuc đều rất dễ quên, qua một thời gian ngắn coi như ta muốn nhớ, cũng không nhớ được.” Lời nói này nói tới triệt để, Kha Ngôn có chút thấp thỏm, không biết Lam Đình có thể hay không chấp nhận. Hai người cứ như vậy giằng co trên hành lang, tình cờ có những khách hàn ở phòng khác từ bên cạnh đi qua, có lẽ là giữa bọn họ bầu không khí quá kỳ quái, có mấy người đã đi thật xa còn liên tục quay đầu lại. Qua một hồi lâu, Lam Đình nói: “Cũng tốt.” “?” “Cậu không muốn nói, tôi sẽ không làm khó cậu. Phương pháp không phải chỉ có một, tôi có thể tự mình nhớ ra.” “…” “Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn cậu sẽ luôn ở cùng với tôi, mãi đến khi tôi nhớ ra mới thôi.” “???” Kha Ngôn cau mày: “Dựa vào cái gì chứ?” Lam Đình nói: “Chỉ bằng tôi có thể tìm được cậu.” Kha Ngôn không thể tin được: “Cậu uy hiếp tôi?” “Cậu có thể hiểu như vậy, chỉ cần là việc nhớ lại được đoạn thòi gian kia tôi đều sẽ thử.” Lam Đình tới gần, hơi thở lạnh lẽo cũng vây lại đây: “Ta đã hỏi cậu, cậu không muốn nói, hiện tại tôi lựa chọn tự mình nhớ lại, cậu chỉ có thể phối hợp.” Kha Ngôn không thể lui được nữa, dựa vào trên tường, vội nói: “Tôi nói! Tôi có thể nói cho cậu biết, ngươi quên mất chuyện quan trọng là tính cách ẩn giấu của cậu là tư duy máy móc, tôi đã nhìn ra được trong thế giới tiềm thức…” “Không đúng.” Lam Đình nói. “Kia, đó chính là cậu rất yêu những năm tháng ở đại học của mình!” Lam Đình dừng lại, nhìn cậu. Kha Ngôn tay kề sát ở trên tường, mím môi, nói: “Cậu và Khấu Cẩn có quan hệ rất tốt.” “Không đúng.” Kha Ngôn đương nhiên biết không đúng, nhưng cậu không có cách nào nói thêm. Lam Đình chờ giây lát, ánh mắt hơi ảm đạm, vươn tay nâng cằm của cậu, cậu trong lòng kinh ngạc muốn trốn thoát, hai tay lại bị kìm lại, chưa kịp nghiêng đầu, môi Lam Đình môi đã ấn xuống. Nụ hôn của anh ta có chút bá đạo, mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm, lần này giống như hơi có ý tứ trừng phạt ý tứ, cắn xuống môi dưới của Kha Ngôn, rồi biến đổi góc độ mút lấy, thâm nhập sâu vào. Trong thế giới tiềm thức, bọn họ đã từng hôn qua nhiều lần, mỗi một lần xúc cảm đều chân thật như vậy, cho nên Kha Ngôn có chút hoảng hốt, dĩ nhiên vô thức mà đáp lại một chút. Hai người đồng thời ngừng lại, trước khi Kha Ngôn kịp phản ứng lại, Lam Đình ngược lại nâng mặt cậu lên, càng thâm nhập kịch liệt mà cướp đoạt. Phía sau truyền đến tiếng huýt gió, mặt Kha Ngôn nhanh chóng đỏ lên, cuối cùng cậu cũng coi như nhớ tới hôm nay ngày gì, đột nhiên Lam Đình đẩy ra, quay người đi lại bị tóm lấy vai ấn trở về. Kha Ngôn gâijn dữ lắ”, cả giận nói: “Chúng ta bất quá là chỉ gặp nhau mấy lần như những xa lạ, ta có nghĩa vụ gì mà giúp cậu? Cậu biết cậu đang làm gì sao?” Ngược lại với sựu tức giaajn của Kha Ngôn, Lam Đình bình tĩnh đến bất ngờ, áp trán vào cậu, nhắm mắt lại tựa hồ như là đang nhớ lại: “Khi nhìn thấy cậu, tôi chỉ muốn hôn cậu, tôi đã từng hôn cậu rất nhiều lần.” Kha Ngôn: “…” Chỉ một câu nói như vậy, sự tức giận trong lòng cậu đã bị dập tắt. “Tôi rất quen thuọc từng tấc da tấc thịt trên cơ thế cậu…. Chúng ta là một đôi?” “Không phải.” “Tôi thích cậu.” “… Người cậu thích không phải tôi mà là người trong tưởng tượng của cậu.” “Ta thích ai, không cần cậu tới dạy tôi. “…” Người có tư duy máy móc thật phiền quá đi a~ Kha Ngôn nhịn được ánh mắt của những người qau lại trên hành lang, nói: “Chúng ta đừng nói chuyện này ở trên hành lang được không?” Lam Đình trượt tay khỏi eo cậu, sờ trong túi, lấy ra thẻ phòng ra, quẹt thẻ vào cửa, đóng cửa lại, quay người đem Kha Ngôn vây ở cửa. Kha Ngôn: “…” Lam Đình vươn khẽ xoa cổ Kha Ngôn, nói: “Sở trưởng Chu đã nói “Người đánh thứuc giỏi có thể hiểu rõ khát vọng sâu xa của đối tượng tỉnh lại chôn giấu trong tiềm thức nơi sâu xa”, cho nên cậu hẳn phải biết, tôi thích cậu rất nhiều năm rồi.” “…” Ở hành lang có vẻ tốt hơn! “Có lẽ chuyện mà tôi quên mất, là cậu cũng thích tôi, đúng không.” “Không đúng, câu nơi nào tới…” “Không phải sao? Vậy chính là tôi đã đoán sai, làm phiền cậu tiếp tục phối hợp với tôi, đến khi nào tôi nhớ lại mới thôi.” Kha Ngôn: “…” Lam Đình tuyệt đối có chuẩn bị mà đến. “Cậu giúp tôi tỉnh lại như nào, có thể ở đây thử xem, có thể tôi sẽ nhớ lại điều gì đó.” “…” “Tôi sẽ không cho cậu áp lực quá lớn!”, Lam Đình đem thẻ phòng bỏ vào túi quần của mình. Kha Ngôn: “!” Cái này gọi là sẽ không cho cậu áp lực quá lớn??? Cậu lập tức liếc nhìn ban công, suy tư về khả năng từ nơi đó chạy trốn. Lam Đình cúi người và hôn cậu một cái, đứng thẳng người mở ửa nói: “Không nên có suy nghĩ chạy trốn, lần sau tôi sẽ không rút đơn kiện.” Kha Ngôn: “…” Cử bị đóng lại, triệt để cắt đứt ý niệm trốn chạy Kha Ngôn. Tiếng bước chân xa dần hướng về cầu thang, cậu dựa vào cửa chậm rãi ngồi trên đất, suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở bước nào. Cậu không nên gọi điện thoại cho nhà điều hành, như vậy khi Lam Đình tìm tới cửa, e rằng cậu có thể giả ngốc lấp liếm cho qua. Cậu không nên đi đánh các cùng những người bạn bản địa, như vậy có thể sớm nhận được thư của nhà điều hành, có thể sớm tính toán chạy trốn, không đến nỗi không hề có sự chuẩn bị mà bị chặn ở cửa. Cậu không nên thâm nhập thế giới tiềm thức của Lam Đình, trong Sở có nhiều hơn một người đánh thức có tư duy máy móc như Kha Ngôn, người khác chưa chắc đã không thể gọi Lam Đình tỉnh lại. … Cậu vẫn luôn tìm hiểu đến thời cao trung, sớm biết sẽ không cùng Lam Đình nói chuyện, nghĩ tới đây cảm thấy được cậu không đến nỗi chán ghét Lam Đình, nếu như cậu không phải người đánh thứcc, tất cả sẽ vui vẻ, cố tình… Phần thời gian, Kha Ngôn đều rất lý trí, nhưng thỉnh thoảng có vài lần, sẽ có chút cảm tính, cậu cũng là con người, lần đầu tiên có cảm giác muón yêu đương, không nhịn được nghĩ phải sâu nghiên cứu: Người Lam Đình thích, đến tột cùng cậu của thời gian nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]