Thiệu Hồng nghe ra được ý tứ của Tông Lãng, nghi hoặc hỏi anh: “Không phải cậu, coi trọng người ta đấy chứ?”
Tông Lãng không lên tiếng, tự rót rượu cho mình. Thiệu Hồng coi như anh ngầm thừa nhận. Anh ta thở dài, nói: “Xã hội này bây giờ, đúng là ly hôn không coi vào đâu. Nhưng mà nói thật, chung quy vẫn không giống nhau. Ví dụ như anh đây, từ lúc anh ly hôn, anh nói cho chú biết, bao nhiêu đối tượng nhà tìm cho anh đều đã từng ly hôn.”
Tông Lãng hỏi: “Vì sao?”
Thiệu Hồng lườm anh, “Đạo lý rõ ràng như vậy mà chú không hiểu à, nồi vỡ xứng nắp bể, ly hôn xứng ly hôn! Có cô gái nào chưa kết hôn lại chịu lấy người đã ly hôn như anh đâu. Coi như có thật thì trong lòng tôi cũng không nỡ, luôn cảm thấy không xứng với người ta.”
Tông Lãng nhìn Lý Ngọc Phương cách đó không xa đang bận rộn, “Cô ấy cũng ly hôn rồi?”
Thiệu Hồng gật đầu, “Vốn cả đời này anh không định kết hôn nữa, một mình nuôi con cũng tốt rồi. Nhưng có điều từ sau khi quen cô ấy, cũng không biết thế nào nữa.” Nói tới đây anh ta dừng lại, có chút ngượng ngùng, “Cứ vậy mà rung động, khà khà.”
Tông Lãng cạn ly với anh ta, “Chúc mừng.” Giơ ly lên tính uống, thì đột nhiên trong đầu lại lướt qua một ý nghĩ.
Có phải vì Trình Nặc từng ly hôn nên cũng suy nghĩ giống Thiệu Hồng, bởi vậy anh vừa mới lấy lòng thì cô đã lùi bước?
Anh lại nghĩ tới câu nói đùa Trình Nặc nói với thím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-can-nha-cu/112358/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.