Gian phòng ngủ chỉ có một chiếc giường...chẳng lẽ đêm nay lại phải ngủ chung?
Y Vân không quen mặc áo ngủ trước mặt người khác nên nàng chỉ dám bỏ ngoại bào và đai lưng ra.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, cơn mưa rào rơi từng hạt xuống nền đất, xuống mái ngói tạo ra âm thanh vô cùng nặng nề. Nghe thứ tiếng ấy bất giác làm nàng trở nên khó thở, hô hấp cũng không thông.
Vốn dĩ không thích trời mưa nhưng thật may đã có Chu Thiên Lăng ở đây.
-Cô cứ nằm trên giường.
-Vậy còn thúc thì sao?
Y Vân nghiêng đầu hỏi lại, chẳng biết từ khi nào mà tiếng "thúc" này phát ra đã không chút gượng miệng nữa. Chu Thiên Lăng không đáp mà chỉ đưa tay chỉ xuống sàn gỗ.
Nhìn theo ngón tay kia, Y Vân lại cảm thấy không nỡ. Trời thu tuy không cắt da cắt thịt nhưng vẫn se se lạnh, huống hồ bên ngoài vẫn còn đang mưa. Hắn lại còn là người đưa nàng đến Lạc Hàn...
-Một mình ta nằm cũng không hết.
Và cứ thế, đêm nay hai người lại một lần nữa nằm cùng trên một chiếc giường. Giường không quá lớn nên nàng và hắn bất đắc dĩ phải nằm bên cạnh nhau.
Y Vân nằm quay lưng về phía Chu Thiên Lăng, thi thoảng nghe thấy tiếng sấm lại nhắm chặt mặt rồi kéo chăn bông lên quá đầu.
Trấn Định vương luôn theo dõi nhất cử nhất động của Y Vân nên đương nhiên biết là cô đang sợ gì. Hắn bèn quay qua, khẽ vỗ nhẹ lên vai nàng, dịu giọng trấn an:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2845027/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.