Y Vân buồn chán ngồi chéo chân ở ghế, hai tay nhỏ nhắn không ngừng vỗ lên má, cật lực lắc đầu.
-Không thể nào, không thể nào.
Ai mà ngờ tửu lượng lại kém đến thế, chỉ uống có vài chén đã không biết trời trăng mây đất. Nếu biết trước như vậy đã không uống rượu rồi.
-Tú Linh, sao hôm qua ngươi không cản ta?
-Muội có cản nhưng công chúa không nghe đó thôi.
Nàng ta vội xua tay, uất ức thanh minh cho bản thân.
-Vương phi, người có ở bên trong không?
-Là ai?
-Thuộc hạ của vương gia, Triệu Tuấn.
Nàng hất chiếc cằm nhỏ về phía cánh cửa. Tú Linh hiểu ý bèn gật đầu đi đến mở ra.
-Tham kiến vương phi.
-Ừm.
Y Vân chống một tay lên bàn, đầu nghiêng nhẹ tựa vào cánh tay ấy, cố bày ra vẻ an tĩnh mà nhìn Triệu Tuấn, gật đầu một cách qua loa. Nàng bây giờ chỉ muốn đào một cái hố sau đó chui vào đó. Mất hết thể diện rồi.
-Có chuyện gì?
Giọng nàng biểu lộ ý không vui. Triệu Tuấn cứ nghĩ là do mình chọc giận vương phi nên cứ đứng suy nghĩ mãi, quên luôn cả việc hồi lời nàng.
-Có chuyện gì?
Chủ tử nặng nề lặp lại câu hỏi, Tú Linh đứng bên cạnh bèn lớn tiếng gọi hắn:
-Triệu đại nhân! Triệu đại nhân!
-Hả? À...ừm...vương gia hạ lệnh...vương phi hãy ở yên trong Nam viện một tháng, chép "Nữ tắc" m-một trăm lần.
Nàng vừa nghe đến đây đã tức đến bốc khói, lập tức đứng phắt dậy, đập một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2844688/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.