Khu vực truyền nước có tiếng nói chuyện mơ hồ.
Ở trên mặt đá cẩm thạch phản chiếu bóng người đung đưa qua lại.
Cô vẫn đang dựa đầu lên trên vai anh ngủ ngon lành, những tiếng ồn ào kia dường như chẳng hề quấy rầy gì đến cô.
Ôn Thuần Chi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh khẽ cử động tay một chút, cảm thấy bản thân còn có thể kiên nhẫn ở đây đợi cô, đúng là hiếm gặp.
Úc Hỉ bị cơn đau nhói từ mu bàn tay đánh thức.
Cô mở mắt, trước mắt là một màu trắng của vải vóc, ngay sau đó từ trên đỉnh đầu có giọng nói êm ái rơi xuống: "Em tỉnh rồi à?"
Úc Hỉ hoảng hốt, bấy giờ mới trông thấy người đằng trước là y tá.
Y tá nhìn ánh mắt hoang mang của cô thì mỉm cười, nói: "Vị tiên sinh kia đang nghe điện thoại."
Úc Hỉ gật đầu, lại nghe thấy y tá dặn dò: "Em cầm lấy bông gòn ấn chặt một lúc rồi hẵng vứt đi nhé."
Cô ""ồ"" một tiếng sau đó nhấc balo đi ra bên ngoài.
Ôn Thuần Chi đứng bên cạnh cột đá, bóng hình cao lớn của anh phản chiếu xuống dưới mặt đất.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bên dưới là quần tây màu xám, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đang nghe điện thoại.
Úc Hỉ đứng một chỗ đợi anh, bỗng nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra lặng lẽ hướng về phía anh.
Ôn Thuần Chi quay đầu, thấy cô vội vội vàng vàng bỏ điện thoại di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-den-muon/2512195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.