Chương trước
Chương sau
Editor: Cỏ May Mắn



Ý của Chu Thời Dư không khó hiểu.

Nói ngắn gọn, bọn họ là những người thích hợp để kết hôn.

Thịnh Tuệ cần một người bạn đời có tính cách dịu dàng và cảm xúc ổn định; Chu Thời Dư hy vọng rằng người bạn đời có thể đối xử tử tế với em trai của mình, đồng thời không có giao thoa gì với công việc kinh doanh để tránh xung đột lợi ích trong tương lai.

Từ quan điểm này, Thịnh Tuệ với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của Chu Dập, hơn nữa lại là người có đời tư đơn giản, thực sự là một lựa chọn tốt.

Không có gì lạ khi anh nói rằng cô là người duy nhất làm anh nghĩ đến việc kết hôn.

Thịnh Tuệ hiểu rõ bản thân, cô biết điều cuối cùng Chu Thời Dư nói là nhằm mục đích tổng kết, không phải để bày tỏ tình cảm.

Đây cũng là điều cô muốn.

Từ những gì xảy ra với cô, so với việc giam mình trong hôn nhân, Thịnh Tuệ càng không muốn rơi vào vòng xoáy tình yêu, theo những người hàng xóm trong xóm kể lại, ba mẹ cô cũng từng yêu nhau say đắm, nhưng bây giờ chỉ biết chửi bới, khinh thường nhau.

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.

Đề tài cứ vậy tiếp diễn, hai người sau đó tự nhiên kể về hoàn cảnh gia đình, Thịnh Tuệ thẳng thắn nói về việc ba mẹ mình đã ly dị và kể sơ qua gia đình mới của mẹ.

Chu Thời Dư thì ngắn gọn hơn, điềm tĩnh nói ba mẹ anh mất sớm, anh sống với ông nội từ năm mười sáu tuổi.

Mới đầu nghe nói về phương pháp giục hôn của ông cụ, Thịnh Tuệ thấy có hơi thái quá, nhưng chỉ từ miêu tả của Chu Thời Dư, không khó để nghe ra sự quan tâm và yêu thương của ông cụ đối với cháu trai.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã được thay thế bằng ánh hoàng hôn mờ ảo lúc nào không hay, Thịnh Tuệ kinh ngạc vì không ngờ thời gian trôi nhanh đến thế.

Cùng trò chuyện với Chu Thời Dư, cô có thể cảm nhận được sự thư thái từ trong ra ngoài.

Cách anh nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự nhưng không cứng nhắc, mỗi cử chỉ của anh đều thể hiện gia giáo tốt đẹp.

Thịnh Tuệ nhìn khuôn mặt có ngũ quan xuất chúng của Chu Thời Dư, cảm thán sao trên đời lại có người không có khuyết điểm như thế, cô đột nhiên nói: “Ngài Chu, quả thật tôi rất hâm mộ ngài.”

Chu Thời Dư hơi khựng lại: “Vì sao vậy?”

“Ngài khác với những người mà tôi từng gặp.” Thịnh Tuệ nhíu mày suy nghĩ, cố gắng miêu tả: “Tôi nghĩ chỉ có người lớn lên trong tình yêu thương mới có thể bao dung và dịu dàng như ngài Chu.”

“Lớn lên trong tình yêu thương sao.”

Chu Thời Dư lẩm bẩm lặp lại nửa câu đầu của cô, hơi cong môi mỉm cười với một biểu cảm mơ hồ, đáy mắt có ý cười giễu: “Nếu tôi nhớ không lầm, một trong những tiêu chuẩn về người bạn đời của cô giáo Thịnh là người có tính cách ôn hòa.”

“Vậy lời khen vừa rồi có thể hiểu là tôi đủ tiêu chuẩn làm bạn đời của cô phải không?”

Tính ám chỉ quá mạnh, Thịnh Tuệ nghe vậy lỗ tai liền nóng lên, thầm nghĩ tại sao người này lại hỏi ngược lại cô như vậy, cô gắp đồ ăn lên ăn để tránh ánh mắt anh: “… Tôi rút lại lời mình vừa nói.”

Sau bữa ăn, hai người đi ra khỏi nhà gỗ, Chu Thời Dư không ngỏ lời để đưa cô về nhà nữa, thay vào đó anh gọi xe taxi cho cô.

Anh ân cần mở cửa xe cho cô, khi Thịnh Tuệ ngồi xuống ở hàng ghế sau, đỉnh đầu cô truyền đến giọng trầm thấp của anh: “Thịnh Tuệ.”

Trăng sáng sao thưa, gió đêm lạnh lẽo làm giọng của Chu Thời Dư khàn khàn, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn gương mặt hồng hồng cả tối chưa phai của anh, cô hơi khó hiểu nhíu mày, cảm thấy có chuyện không ổn.

“Anh ——”

“Vốn không ai có gia đình hoàn hảo…” Đối mặt với ánh mắt lo lắng của cô, Chu Thời Dư chỉ hơi mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng như những vì sao trên bầu trời đêm.

“Nếu không có tổ ấm, thì tự mình xây.”

“……”

Nhìn xe taxi đi khuất bóng, Chu Thời Dư nhắm mắt lại, sự mệt mỏi như núi bao trùm lấy cơ thể, trán nóng như lửa đốt nhưng toàn thân lại cảm thấy lạnh run.

Trở lại xe, anh lấy súng đo nhiệt độ thường dùng trong hộc đồ ra, súng kêu bíp bíp, anh nhìn trên màn hình hiện ra con số 40, mặt không cảm xúc anh ném nó lại vào hộc đựng đồ.

Không phải thần kinh rối loạn sinh ra ảo giác, mà chỉ là một cơn sốt đơn thuần.

Cũng may tối nay anh không làm gì thất thố trước mặt cô.

Cơn sốt cao làm anh mơ hồ nhớ lại một vài ký ức, Chu Thời Dư khởi động xe rời đi, dọc đường anh nhớ ra còn vài tiếng nữa là qua ngày mới, chính là ngày sinh nhật lần thứ 27 của Thịnh Tuệ.

Mà anh không chắc bọn họ còn gặp lại nhau hay không.



8 giờ rưỡi tối, xe taxi ngừng ở dưới nhà Thịnh Tuệ.

Căn hộ cô ở tầng 4 không có thang máy, cô gần đến cửa thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của mẹ, bà vô cùng lo lắng thúc giục cô tới bệnh viện chăm sóc Hứa Ngôn Trạch.

“Cái thằng này ở trường bị thương thì không nói làm gì, đằng này nó phát sốt đến nỗi phải vào viện luôn.”

Trong điện thoại Vu Tuyết Mai thở hồng hộc, giống như bà đang vội chạy nhanh: “Năm phút nữa mẹ sẽ lên chuyến bay sớm nhất để về, giờ con thay mẹ đến bệnh viên chăm em trai con trước đã, đừng để nó chạy lung tung. “

“Giờ con qua, tầm mười phút nữa là tới bệnh viện.

Thịnh Tuệ xác nhận địa chỉ của bệnh viện, cô trấn an người mẹ đang lo lắng: “Sức khỏe của mẹ không được tốt, đừng quá lo lắng ạ.”

“Con không làm mẹ sẽ không hiểu đâu.” Tâm trí giờ Vu Tuyết Mai đều là đứa con trai đang bệnh, “Chỉ cần thấy con mình bị bệnh phải chịu đau đớn, người làm mẹ có ai mà không lo lắng.”

Thịnh Tuệ nghe vậy thì há hốc mồm, cuối cùng cô chỉ yên lặng cúp điện thoại, trong cơn gió lạnh ôm chặt áo khoác mỏng manh, lại một lần nữa ra đường bắt taxi.

Sau khi liên lạc với giáo viên của Hứa Ngôn Trạch, Thịnh Tuệ sợ Tiêu Mính lo lắng cô về muộn nên gọi điện thoại bảo cô ấy đi ngủ trước đừng đợi mình.

“Trời tối rồi, cậu chú ý an toàn nhé.” Tiêu Mính nghe thấy giọng cô không vui thì an ủi cô: “Thằng nhỏ bị sốt qua một đêm sẽ tốt hơn, mấy tiếng nữa là đến sinh nhật của cậu, cậu nên vui vẻ lên.”



Thịnh Tuệ cười cười: “Tớ không sao, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được rồi, có việc gì thì cứ tìm tớ.”

Cô chạy một mạch đến bệnh viện, đầu xuân thời tiết giao mùa nên phòng cấp cứu kín chỗ, Thịnh Tuệ nhìn quanh đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy Hứa Ngôn Trạch và giáo viên phụ trách.

“Bác sĩ đã tới kiểm tra, chẩn đoán sốt cao là do nhiễm khuẩn, em ấy bây giờ mới được truyền dịch, áng chừng ba bốn tiếng nữa mới xong.”

“Vâng, vất vả cho cô rồi.”

Sau khi cảm ơn giáo viên, Thịnh Tuệ nhanh chóng ngồi xuống băng ghế bên cạnh Hứa Ngôn Trạch, sợ cậu bị lạnh nên cô cởi áo khoác.

“Không cần, em không lạnh.” Cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi hay cậy mạnh, Hứa Ngôn Trạch quay sang một bên, không chịu nhận lấy áo khoác, liếc nhìn Thịnh Tuệ đang trang điểm nhẹ, giọng ồm ồm nói: “Chị lại đi xem mắt à?”

Thấy cậu nhóc nhíu mày khó chịu, Thịnh Tuệ điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại: “Không thoải mái thì ngủ đi, chị sẽ trông cho.”

“Đối phương là người thế nào?” Hứa Ngôn Trạch kiên trì dò hỏi: “Hai người bọn chị sẽ kết hôn sao?”

“Mẹ đang trên đường trở về, trường học—”

“Hỏi chị về chuyện này mà sao chị khó thế?”

Cậu thiếu niên bị chị nhắc nhở mấy lần liền phát cáu, sau khi nói xong mới nhận ra giọng mình quá hung hăng, quay mặt đi ho khan một tiếng: “…Đừng lúc nào cũng coi em là con nít.”

“Chị không coi em là con nít.” Thịnh Tuệ nửa dỗ dành nửa bất lực thở dài, thấy trán em trai lấm tấm mồ hôi, cô liền lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau cho cậu.

“Chị cũng không biết.”

“Chị nói ‘không biết’ là có ý gì?” Hứa Ngôn Trạch ngoài miệng tuy không phục nhưng lại ngoan ngoãn nằm im để cho Thịnh Tuệ lau: “Không thích thì nhanh từ chối, kết với chả hôn.”

Thịnh Tuệ không muốn thảo luận chuyện này với Hứa Ngôn Trạch, thứ nhất là mối quan hệ giữa hai chị em không thân thiết, thứ hai, cô thực sự chưa nghĩ ra liệu mình có muốn kết hôn với Chu Thời Dư hay không.

Ý định kết hôn của anh rất rõ ràng, lý do chọn cô cũng rất thuyết phục, dù vậy, cô vẫn cảm thấy thiếu cảm giác chân thật.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống của Chu Thời Dư gần như viên mãn, hôn nhân có thể có hoặc không, cho dù độc thân thì cũng ít có tiếc nuối.

Còn cô, cuộc đời trong quá khứ như ao tù nước đọng, quãng đời tương lai chỉ cần liếc mắt là thấy được điểm cuối, chịu đựng một mình có lẽ là kết cục tốt nhất.

Trong cuộc hôn nhân này, Chu Thời Dư có thể cung cấp cho cô những điều kiện vật chất giàu có sung túc, đầy đủ giá trị tình cảm, nhưng điều cô có thể làm được cho anh rất ít.

Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được sự phản kháng sâu thẳm trong trái tim cô, tuy yếu ớt nhưng nó quả thật tồn tại.

Sau khi tốc độ truyền dịch được chỉnh chậm lại, hàng lông mày của Hứa Ngôn Trạch từ từ giãn ra, cậu nhóc sốt cao cả ngày cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu, đầu gật gà gật gù.

Thịnh Tuệ cẩn thận đỡ đầu em trai, ngồi thẳng dậy, để Hứa Ngôn Trạch dựa vào vai phải của cô.

Nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của em trai, không biết vì sao Thịnh Tuệ lại đột nhiên nhớ tới Chu Thời Dư tối nay, trên làn da trắng nõn lạnh lùng của anh cũng phiếm hồng không tự nhiên.

Cô lo lắng mở khung chat ra, phát hiện cuộc đối thoại cuối cùng giữa hai người là lúc cô báo về nhà bình an khi vừa xuống xe, chuẩn bị lên lầu.

Người trước giờ luôn trả lời trong vòng vài giây, cho tới bây giờ không nhận được tin tức gì.

Có lẽ là anh đang bận.

Thịnh Tuệ tự trấn an mình, cô không muốn thừa nhận cả tối mình chỉ tập trung ăn cơm mà không nhận ra anh phát bệnh.

Hứa Ngôn Trạch ngủ thiếp đi hai tiếng đồng hồ, cho đến khi y tá đến thay chai dịch thứ ba, cậu mới tỉnh dậy với đôi mắt ngái ngủ.

Thấy sắc mặt của Hứa Ngôn Trạch tươi tỉnh hơn, Thịnh Tuệ nhờ y tá đo nhiệt độ cho cậu, quả thực cơn sốt đã hạ đi nhiều, có lẽ sau khi truyền dịch xong về nhà ngủ là sẽ hạ sốt hẳn.

11 giờ rưỡi, Thịnh Tuệ chưa tiêm insulin ban đêm nên quay sang nhìn em trai: “Chị có việc phải về nhà chút.”

Ngoại trừ tiêm insulin tác dụng nhanh trước ba bữa ăn, mỗi ngày bệnh nhân đái tháo đường tuýp 1 cần tiêm thêm insulin tác dụng dài để kiểm soát lượng đường trong máu tránh tăng đột biến.

Mọi lần Thịnh Tuệ tiêm insulin tác dụng dài vào lúc 10 giờ tối, thuốc được cất ở nhà, hôm nay vì tình huống đặc biệt nên mới hoãn đến gần rạng sáng.

Cô vốn định nhờ Tiêu Mính mang thuốc đến nhưng giờ đã quá muộn, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi, Thịnh Tuệ đánh ba cuộc điện thoại, không đành lòng đánh thức bạn mình, thấy tình trạng của Hứa Ngôn Trạch đã khá hơn nên cô nói mình về nhà.

Cô hứa hẹn: “Nửa tiếng nữa chị quay lại, em ở một mình được không?”

“Em đã nói là không sao mà.” Hứa Ngôn Trạch phất phất tay để cô về nhà ngủ: “Chị đừng tới đây nữa, xong chai này em sẽ tự về trường.”

Thịnh Tuệ không thể mặc kệ em trai mình, vì vậy cô nhờ y tá trực và một chị gái nhiệt tình ở đó chăm sóc cậu, cô đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Sau khi xuống xe, cô chầm chậm chạy lên lầu, thở hổn hển leo lên tầng 4, chân đau ê ẩm.

Người mắc bệnh tiểu đường tuýp 1 sau khi vận động vất vả rất dễ bị hạ đường huyết, Thịnh Tuệ lấy một viên socola từ trong túi ra cho vào miệng, sau đó vội vàng trở về phòng tìm bút tiêm insulin.

Cô quá sốt ruột trong lúc tiêm, vội vàng rút kim ra, vài giọt máu nhỏ lăn xuống, thấm vào gấu áo len trắng sữa rồi nhanh chóng nhòe ra.

Thịnh Tuệ cảm thấy áy náy khi để Hứa Ngôn Trạch đang ốm trong bệnh viện một mình, cô không rảnh thay quần áo, lấy chăn bông từ trong tủ quần áo rồi lại vội vã xuống lầu, bắt taxi đến bệnh viện.

Đi được nửa đường, cô nhận được điện thoại của mẹ vừa xuống máy bay, bà nôn nóng: “Ngôn Trạch hết sốt chưa? Lúc truyền dịch con có chỉnh chậm giúp nó không?”

“Truyền dịch được chỉnh chậm rồi mẹ, lúc con rời đi thì vẫn chưa hết sốt —”

“Nó chưa hạ sốt mà con đã đi rồi?” Thịnh Tuệ chưa kịp nói xong, Vu Tuyết Mai gấp gáp cắt ngang lời cô: “Không phải mẹ đã nhờ con chăm sóc nó sao, sao con có thể để thằng bé ở lại bệnh viện một mình? Trên người nó không có tiền, nó lại còn đang bệnh, lỡ xảy ra ra chuyện gì thì sao?”

Không gian bên trong xe taxi rất nhỏ, những lời trách móc sắc bén của bà vang vọng khắp không gian, đến cả anh tài xế cũng không nhịn được mà nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Ánh mắt khiển trách của anh ta âm thầm lên án cô ích kỷ.

Bên tai là tiếng mẹ oán trách không ngừng, Thịnh Tuệ cắn má trong, nhìn tòa nhà cách đó không xa, thấp giọng nói: “… Con sắp đến bệnh viện rồi.”



Mẹ có thể ngừng hét được không.

“Lâu lâu mẹ mới nhờ vả con làm một việc, sao con không thể mua món ăn gì cho—“

“Lúc con rời đi nhiệt độ cơ thể của em ấy là 38,2 độ.”

Cô trả 50 tệ tiền xe, đóng cửa xe lại, Thịnh Tuệ chạy chầm chậm vào bệnh viên, hô hấp dồn dập trong gió lạnh nên giọng hơi run run: “Con về nhà vì con cũng đang bị bệnh, con cần phải tiêm thuốc.”

Thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, cô khựng lại, nhìn mẹ mình xuống xe ở cửa chính ‘cấm đỗ xe’ của bệnh viện, chạy như bay về phía phòng cấp cứu.

“…Vừa rồi là do mẹ nói năng không tốt.” Vu Tuyết Mai vừa chạy vừa vội vàng giải thích qua điện thoại: “Xin lỗi con nha Tiểu Tuệ, nhưng lúc mẹ gặp khó khăn nhất chính chú Hứa đã cứu mẹ, là người thì phải biết trả ơn.”

“Con luôn là bé ngoan, con có thể thông cảm cho tâm trạng của mẹ đúng không?”

Ở trước cửa bệnh viện, Thịnh Tuệ bước đi chậm lại, ngơ ngẩn nhìn đồng hồ điện tử ngoài sảnh của phòng cấp cứu, bên tai cô văng vẳng lời xin lỗi tha thiết và áy náy của mẹ.

Đồng hồ vừa nhảy qua số 0, sang một ngày mới.

Hôm nay là sinh nhật của cô.

Phòng cấp cứu náo nhiệt và ồn ào, Thịnh Tuệ đứng một mình ở lối vào sảnh, mọi người cứ vội vã lướt qua cô, không ai quan tâm đến sự tồn tại của cô.

Cách đó không xa, một tiếng khóc to như vặn hết công suất truyền đến.

Thịnh Tuệ nghe thấy liền nhìn sang, cô thấy đứa trẻ bị bệnh đang khóc trong lòng y tá, cho đến khi nó trở lại trong vòng tay của mẹ mới khụt khịt ngừng khóc.

Đúng vậy, làm gì có đứa trẻ nào không quyến luyến mùi hương và vòng tay ấm áp của cha mẹ.

Đây là bản năng bẩm sinh của con người.

Thịnh Tuệ không đi chăm sóc Hứa Ngôn Trạch nữa mà ôm chăn đứng ở đằng xa, nhìn Vu Tuyết Mai đang ngồi trên băng ghế trong sảnh chính phủ áo khoác cho cậu, đưa cho cậu bát cháo thịt nạc bà vừa mua.

Cậu thiếu niên thường ngày hay phản nghịch hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời ăn cháo.

Nơi đó không cần cô.

Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại vẫn đang bắt máy, biết rằng mẹ sớm đã quên có người ở đầu dây bên kia vẫn đang đợi bà nói, cô cúp máy.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình điện thoại là khuôn mặt mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi, những sợi tóc rối bù dính vào hai bên mặt và lỗ tai, Thịnh Tuệ bất đắc dĩ cười.

27 tuổi mới bắt đầu, có cần phải chật vật như vậy không?

Có người vội vã hô lên “cấp cứu”, Thịnh Tuệ lùi lại nhường đường, cô xoay người, ánh mắt chuẩn xác rơi vào bóng người quen thuộc ngồi trong góc.

Mặc cho xung quanh hỗn loạn, người đàn ông khoanh tay trước ngực, khẽ nhắm mắt lại, vắt chéo đôi chân dài dựa lưng vào ghế, phần cổ trắng nõn giờ phiếm hồng, có thể anh không muốn bị nhận ra nên cúi đầu đeo khẩu trang màu đen, áo gió che ở trước người, tuy đang bị bệnh nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh truyền nước biển, sẽ không ai phát hiện ra người đàn ông này đang bị sốt cao.

Thịnh Tuệ nghĩ cô chắc hẳn quá đồng cảm, chỉ vì Chu Thời Dư một mình đến phòng cấp cứu để truyền dịch, bỗng chốc cô cảm thấy anh thật cô độc.

Trong chớp mắt cô không thể khống chế được mà nảy ra một suy nghĩ, có lẽ Chu Thời Dư không giống như trong tưởng tượng trước đây của cô – là người không bao giờ bị ngăn cản bởi bất kỳ điều gì.

Cảm giác này thật khó diễn tả, thay vì thất vọng, hình ảnh người đàn ông cũng vì thế mà càng chân thực hơn, không phải là ‘chỉ ngắm từ xa, không thể lại gần’.

Chu Thời Dư ngồi trên băng ghế một lúc, lấy điện thoại ra mở màn hình, giơ ngón tay lên nhưng mãi không chạm xuống, vài giây sau anh lại mở màn hình, chuỗi hành động đó lặp đi lặp lại ba lần, anh giơ tay nhéo nhéo sơn căn.

(*) Sơn căn: chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt.

Thịnh Tuệ không rõ anh đang rối rắm chuyện gì.

Chu Thời Dư dường như không phải là người thiếu quyết đoán, không biết người đó là ai mà có thể khiến anh đêm khuya rạng sáng do dự có nên liên lạc hay không hồi lâu như vậy.

Người đàn ông trong góc lại mở màn hình, lần này, đầu ngón tay của anh chạm xuống.

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, Thịnh Tuệ nhìn tên anh trên màn hình, sửng sốt một lúc.

Hóa ra là muốn gọi điện cho cô.

Giữa tiếng ồn ào của đám đông, giọng nói khàn khàn của Chu Thời Dư vang lên, giọng nói dịu dàng của anh vẫn như cũ: “Cô giáo Thịnh.”

“Tôi đây.” Thịnh Tuệ nghĩ anh bị bệnh thật rồi, ngay cả âm thanh vô cùng ồn ào bên cô được thu vào trong điện thoại mà anh cũng không chú ý đến, cô ngước mắt lên nhìn Chu Thời Dư ở trong góc, hỏi:

“Ngài Chu, ngài không sao chứ?”

Chu Thời Dư không trả lời câu hỏi của cô, anh nói: “Vừa rồi không thể gọi cho cô được.”

….. Vậy là anh luôn đợi cô nhận điện thoại sao?

“Vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với mẹ.” Thịnh Tuệ nhẹ giọng giải thích, cô thấy chai nước biển của anh đã cạn mà anh không hề để ý, cô không khỏi nhíu mày: “Ngài tìm tôi có việc gì sao?”

“Không có việc gì quan trọng.”

Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn vang lên trong không gian ồn ào, từng từ từng chữ như chiếc búa nhỏ gõ vào tim cô:

“Chỉ là muốn làm người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô.”

Thịnh Tuệ không biết cô nên ngạc nhiên vì Chu Thời Dư biết hôm nay là sinh nhật của cô, hay là vì anh gọi ngay lúc anh đang bị ốm, cô nhìn người đàn ông này không chớp mắt, anh ngồi thẳng lưng nói chuyện điện thoại với cô.

Anh đang cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng Thịnh Tuệ biết ánh mắt của anh lúc này chắc chắn rất dịu dàng và chân thành, chỉ cần nhìn một chút là sẽ đắm chìm trong đó.

Một lúc lâu sau cô chưa phản ứng lại, Chu Thời Dư lặp lại lần nữa: “Thịnh Tuệ, chúc sinh nhật lần thứ hai mươi bảy vui vẻ.”

“Cầu mong cuộc sống sau này của cô luôn bình an suôn sẻ, vui vẻ khỏe mạnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.