Editor: Cỏ May Mắn
Đã lâu không gặp?
Nhưng rõ ràng là họ chưa gặp nhau bao giờ.
Đoán chừng anh vô ý nói câu đó nên Thịnh Tuệ cũng không phản đối gì, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái vì những ánh mắt phức tạp của người xung quanh.
Cô chưa bao giờ giao tiếp với những người có địa vị cao, cô bước lên phía trước với tấm lưng căng cứng, bình tĩnh giải thích: “Phụ huynh của em học sinh kia vẫn đang trên đường tới đây, xin lỗi vì đã để ngài đợi.”
Đôi mắt của Chu Thời Dư nhìn vào vẻ mặt xấu hổ của cô, anh ‘đảo khách thành chủ’ cầm lấy ấm nước trên bàn, rót cho cô ly nước ấm rồi đẩy đến trước mặt Thịnh Tuệ, trấn an: “Không sao, là do tôi đến sớm.”
Giọng người đàn ông rõ ràng, khớp xương hiện rõ trên bàn tay trắng trẻo, sau khi rút tay ra khỏi ly nước, có làn khói mỏng nhẹ bay lên.
Xuyên qua làn khói trắng nhẹ nhàng uốn lượn, Thịnh Tuệ nhìn vào đôi mắt đen và sằu thẳm của Chu Thời Dư, trông anh thật dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy có sóng ngầm mãnh liệt, như bông hoa ẩn hiện trong tầng sương mù.
Hổi nãy thấy thầy chủ nhiệm nơm nớp lo sợ, cô cứ tưởng rằng Chu Thời Dư không coi ai ra gì, bằy giờ xem ra, ít nhất anh đối xử với cô rất ôn hòa.
Trong lòng Thịnh Tuệ hơi nhẹ nhõm.
Sau đó không lằu, Tề Duyệt và hai em học sinh đi xuống, phụ huynh của học sinh bị thương Trương Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-cua-anh/3591278/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.