Chiếc Limo dừng lại trước cổng một ngôi chùa trên núi, Phong Tĩnh xuống xe.
Trời về chiều âm u mát mẻ, Phong Tĩnh cầm theo một bó huệ trắng, đi vào ngôi chùa vắng. Chậm rãi đi qua khu nghĩa trang hiu hắt, hắn dừng lại trước một ngôi mộ nhỏ, đôi mắt xám buồn rượi khi nhìn di ảnh người quá cố và cái tên “Phong Y”. Lúc ba mất, hắn không có nhiều tiền để xây mộ lớn cho ông, lại từng nghe ông nói khi chết muốn được gửi thân xác trong chùa. Khi còn ở Singapore, mỗi năm hắn đều gọi điện tới chùa, nhờ các sư lo việc cúng viếng. Sau này trở nên giàu có, hắn đều đặn gửi tiền xây dựng sửa chữa ngôi chùa, cũng muốn xây lại phần mộ này. Nghe sư nói, mộ phần đừng nên động thổ tùy tiện, thành ra cứ để như vậy. Lúc đặt bó huệ xuống, Phong Tĩnh ngạc nhiên vì thấy một bó cúc trắng mới nở đặt trên mộ từ bao giờ, như thể có ai vừa mới đến viếng, nhang khói cho ba hắn.
Một vị sư già quen thân lâu năm, trông thấy bóng dáng Phong Tĩnh thì liền đi đến chào một tiếng. Hỏi han vài câu xong, hắn chỉ vào bó cúc trắng, nói có người vừa đến đây!
- Sáng nay đúng là có một thí chủ đến đặt hoa và thắp nhang cho ba của chủ tịch.
- Vậy sư có biết\, người đó là ai\, trông như thế nào?
- Là một chàng trai chưa tới 30\, tóc đỏ với da trắng\, tướng người thanh mảnh\, khí chất nhẹ nhàng và sang trọng. Cậu ta đã ngồi trước mộ khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966899/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.