- Anh thích em đã lâu rồi\, nhưng khi đó lại không chịu bày tỏ. Anh còn sang tận nước Mỹ xa xôi du học\, rồi hay tin em gặp khó khăn\, vậy mà vẫn không về giúp em. Bản thân lúc nào cũng ngụy biện\, lấy lý do là vì ba ngăn cản\, nhưng vốn dĩ đều xuất phát từ chính anh\, vì thích em không đủ nhiều để có thể vượt qua rào cản mà đến bên em. Tiểu Hi\, thật lòng xin lỗi\, anh quả là tệ mà! 
Lâm Hi lắc đầu liên tục, giơ tay lên định nắm vai Tử Minh nhưng lại thôi. 
- Anh đừng nói vậy\, đơn phương thích một người\, không bao giờ được đáp lại\, đã đủ đau khổ rồi! Tử Minh\, em vẫn luôn quý trọng anh\, chưa bao giờ trách cứ anh cả. 
- Tiểu Hi à\, em là một người tốt\, nghe được những lời này\, anh đã mãn nguyện rồi. 
- Tử Minh\, hai ta xem như không có duyên phận\, những kỷ niệm đẹp đã cùng trải qua\, em và anh sẽ cùng gìn giữ. Anh cũng là một người tốt\, nhất định anh sẽ gặp được người yêu thương anh\, xứng đáng với anh\, rồi anh sẽ hạnh phúc mà. 
Mấy lời này Tử Minh nghe buồn làm sao, đôi khi người ta luôn nói như thế để từ chối tình cảm của đối phương bằng cái cách đỡ tổn thương nhất! Sẽ gặp được người khác yêu anh hơn ư, thật ra không dễ tới vậy, nhưng đây là điều thật lòng của Lâm Hi nên Tử Minh sẽ nén đau thương mà vui vẻ đón nhận, như một lời chúc phúc! 
- Cảm ơn em\, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966849/chuong-39.html