Chương trước
Chương sau


Phong Tĩnh siết chặt tay đồng thời kéo Lâm Hi lại gần, vòng tay ôm lấy rồi gục mặt vào ngực cậu, lắng nghe trái tim trong lồng ngực mình đập những nhịp bồi hồi xúc động, miệng phát ra những âm thanh rất nhẹ và nhỏ:

- Anh đã quyết định sẽ điều tra xong vụ của ba rồi mới phẫu thuật\, nhưng bây giờ thì không được rồi... Thật là\, hết cách với em luôn\, Lâm Hi! Vì anh mà làm những việc như vậy\, còn nói mấy lời thế này nữa\, em muốn anh phải thế nào?

Nắm chặt lấy hai bờ vai đang run lên ấy, Lâm Hi chớp mắt xong liền hiểu ra:

- Thế anh đã đồng ý sang Thụy Điển làm phẫu thuật sao?

- Lukas Bondy hẹn anh năm ngày sau gặp ở Thụy Điển\, nếu suôn sẻ thì phẫu thuật luôn.

- Tuyệt quá\, Phong Tĩnh! Cuối cùng thì công sức của em cũng không uổng phí!

Phong Tĩnh chậm rãi ngước mặt, phản chiếu trong mắt là nụ cười mừng rỡ của ai kia.

- Em cố chấp đến vậy\, ai mà chịu cho nổi?

- Anh phải biết là em chẳng có ưu điểm gì cả\, chỉ được cái “cố chấp” và “chai mặt”!

- Haiz\, đáng yêu quá đáng luôn!

Thật khó kìm chế, Phong Tĩnh ôm nhẹ lấy gáy nhỏ của Lâm Hi, ấn cậu cúi xuống gần, đưa môi mình phủ lấy môi mềm ở trước mặt. Cậu cũng nhắm mắt, cùng hắn hôn nhau say sưa. Phong Tĩnh mau chóng đứng dậy, một tay vẫn giữ mái đầu Lâm Hi, tay còn lại vòng qua người cậu rồi bất ngờ đẩy nhẹ cậu nằm xuống đầu xe Limo. Lưng cấn một chút, Lâm Hi chỉ kịp nhìn thấy bầu trời kéo mây đen, vài giọt mưa li ti rơi xuống má, tiếp theo vẫn là bị Phong Tĩnh hôn tới mụ mị. Tay hắn sờ soạng lột bỏ áo vest ám mùi khói trên người cậu ra, đầu gối hắn đã luồn vào giữa hai đùi cậu, chà sát ở nơi mẫn cảm! Dù cách qua lớp vải quần, cậu vẫn cảm nhận rõ sự va chạm miệt mài, bắt đầu hoang mang nghĩ hắn định làm tình ngay trước đầu xe hay sao?

- Phong Tĩnh... làm ở đây... không được đâu....

Vẫn không chịu buông tha đôi môi kia, bàn tay thì xoa nắn khắp người cậu, Phong Tĩnh cảm nhận màn mưa đang dội xuống người mình, bảo rằng:

- Có biết ba ngày rồi\, anh không được ôm em chưa?

- Nhưng vì em mệt quá... không về nhà được!

- Lý do gì cũng thế\, em phải đền bù cho anh.

- Được rồi\, nhưng hãy vào trong xe đã\, rồi anh muốn đền thế nào cũng được!

Chỉ chờ Lâm Hi nói vậy là Phong Tĩnh nhấc bổng cậu lên, mưa ào xuống rồi, hai người đều ướt sũng trước khi kịp chui vào trong Limo. Vừa đóng cửa xe lại, Lâm Hi đã bị Phong Tĩnh ôm chặt, tiếp tục hôn đắm đuối, bàn tay định tháo hết cúc áo của cậu nhưng nghĩ gì lại thôi. Hôn được một lúc hắn nghe cậu hô hấp khó khăn, mới chịu ngừng. Bấy giờ hắn mới quan sát Lâm Hi đang hổn hển, thấy áo sơ mi trắng mỏng ướt mưa bết sát vào thân thể cậu, để lộ ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ. Hắn tháo ở trên ba chiếc nút, bên dưới ba chiếc nút nữa, chỉ chừa lại hai chiếc nút để giữ mảnh áo không rơi khỏi người cậu. Đưa tay lột quần cậu ra, hắn kéo cậu ngồi lên trên mình.

- Chính em nói nhé\, anh muốn đền thế nào cũng được.

Phong Tĩnh vừa hôn hít cổ Lâm Hi, vừa luồn tay trêu đùa bên dưới cậu, trước đó đã khó hô hấp, nay bị hắn kích thích liên tục khiến cậu càng khó thở hơn. Tiếp theo cậu được hắn nâng mông lên rồi ấn nhẹ xuống, cậu bấu chặt vai hắn, đón nhận hắn đang vào sâu bên trong mình. “Tĩnh... Tĩnh...”, Lâm Hi gọi tên Phong Tĩnh đứt quãng, nghe đầy gấp gáp khi hắn cứ giày vò bên dưới cậu. Lưỡi rời khỏi cổ cậu, hắn cắn liếm vào hạt đậu trên ngực trắng trẻo lúc này đang hiện lên rất rõ qua lớp vải ướt sũng nước mưa, màu hồng nhạt thật khiến người ta say đắm.

Bên ngoài mưa rơi ồ ạt, sóng biển vỗ mạnh vào bãi đá. Lớp nước mưa ngoằn ngoèo bám trên kính xe Limo, lạnh lẽo ẩm ướt, mà bên trong nóng rực khi diễn ra cuộc hoan ái nhiệt tình. Lâm Hi bấu chặt tay lên kính xe bám nước, hơi thở dồn dập khi cùng Phong Tĩnh luận động chẳng ngừng nghỉ. Bên dưới cậu rất nóng, thắt chặt lấy hắn, còn bên trên cứ bị hắn **** *** khắp người. Áo sơ mi ướt đẫm vẫn chưa trút bỏ, môi và lưỡi Phong Tĩnh ma sát mơn trớn thân thể cậu, vải áo cứ cọ vào da thịt, tạo nên thứ khoái cảm khác lạ! Vòng tay qua ôm chặt vai hắn, cậu nén tiếng rên nhẹ, bảo nhanh:

- Chậm… chậm lại một chút… Phong Tĩnh\, anh sao vậy…?

- Đây là hậu quả xa em ba ngày\, ba đêm. - Phong Tĩnh vẫn là cảm giác chưa đủ\, cứ muốn thêm nữa\, cắn nhẹ lên xương quai xanh của vợ - Em nói sẽ đền bù cho anh mà.

- Nhưng… nhưng… anh cứ mạnh bạo thế này\, em không theo kịp…

Đặt tay lên lưng Lâm Hi, ép cậu áp sát vào người mình, ngực hai người chà vào nhau liên tục, Phong Tĩnh đang giữ cậu nhịp nhàng cùng hắn, cắn vành tai cậu, hỏi nhỏ:

- Ban nãy\, em và Tử Minh nói gì với nhau vậy? Hai người còn ôm nhau nữa.

- Chỉ là mấy lời từ biệt… Ôm tạm biệt thôi!

- Ôm tạm biệt cũng không được\, anh sẽ ghen đấy.

- Có cần tới mức như vậy không chứ? - Cảm nhận bên dưới chậm lại hơn rồi\, Lâm Hi nhìn qua hắn - Thế lúc anh và Đằng Vân ở biệt thự nghỉ dưỡng thì sao? Dù chỉ là đóng kịch nhưng anh cũng đụng chạm cậu ta “nhiệt tình” lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.