Lâm Hi tiến đến trước bàn giám đốc, gương mặt lạnh tanh, cất tiếng: 
- Chú làm vậy là ý gì? Chiếc ghế đó là để chú ngồi à? Còn nữa\, ba tôi dù gì cũng là anh trai của chú\, cái cách chú hỏi như thế mà nghe lọt tai được ư? 
- Tôi đã hỏi gì trái khuấy hả\, chỉ gọi tên anh trai mình thôi mà. - Lâm Dận nhún vai\, cười khinh khỉnh - Còn việc vì sao tôi ngồi trên đây thì đơn giản\, cái ghế này vốn dĩ là của tôi rồi\, kể từ sau khi Lâm Văn Lôi lâm bệnh. 
- Thế ra là chú vẫn còn để tâm chuyện này? Không phải chú nên hiểu\, người thừa kế chính thống của ba là tôi\, con trai ông ấy\, còn chú chỉ là giúp đỡ tôi thôi... 
Lâm Dận thình lình đứng phắt dậy cắt ngang lời Lâm Hi, nhìn trực diện: 
- Con trai? Đúng vậy\, nếu như người thừa hưởng Lâm Thị và cả Lâm gia là con ruột của anh trai tao thì Lâm Dận này chẳng còn gì để nói\, nhưng đáng tiếc\, mày - cái kẻ đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc này - không phải con trai ruột của Lâm Văn Lôi! 
Lời khẳng định rõ ràng từ Lâm Dận khiến tất cả những người khác của Lâm gia đều xôn xao bàn tán, kể cả một số nhân viên công ty có mặt tại phòng giám đốc! Riêng thư ký Trần vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên, đôi mắt đó phản chiếu những dòng suy nghĩ khó nhìn thấu! Về phần Lâm Hi, cậu tức giận đập tay xuống bàn: 
- Lâm Dận! Đừng nghĩ chú là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-vo-yeu-cua-chu-tich-ac-ma/2966830/chuong-49.html