"Haha, cô thật đúng là kẻ mắc cười ấu trĩ. Đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô cho rằng chồng cô sẽ bỏ qua cho tôi sao? Hắn ta hận tôi tới tận xương, hận tới mức nuốt sống tôi cũng không cam lòng!"
"Bà yên tâm, tôi đảm bảo với bà, chỉ cần bà thả tôi, mọi chuyện đều có thể bàn bạc được..."
Âu Dương Vân nghẹn ngào: "Đối với tôi, không gì quan trọng hơn con. Đối với chồng tôi, cũng không có gì quan trọng hơn tôi và con. Chỉ cần bà thả tôi và con, chúng tôi có chắp tay dâng lên tất cả tài sản cho bà cũng không sao cả. Đây là điểm khác nhau giữa tôi và bà. Tôi hy sinh mọi điều cũng muốn bảo vệ con tôi, mà bà rất lâu trước kia đã vứt bỏ Giang Hựu Nam. Anh ấy là con trai bà. Cho dù bà đối xử với anh ấy như thế, nhưng từ trước tới nay anh ấy chưa từng hận bà. Thậm chí, mấy ngày hôm nay anh ấy còn vì tình cảnh của bà mà buồn bã ăn không ngon ngủ không yên. Một đứa con trai tốt như vậy, là một người mẹ, lẽ nào bà không thể có chút đau lòng cho tấm lòng của anh ấy sao?"
Sau khi Đàm Tuyết Vân nghe cô nói mấy câu này, quả nhiên đã bàng hoàng, bà ta thì thào tự nói: "Trong mắt người khác, tôi là một người mẹ thất bại. Cho dù tôi muốn đối xử tốt với con trai, cũng sẽ không có người nào cho rằng tôi thật lòng..."
"Tất thảy những điều xảy ra trong cuộc đời bà đều là lỗi lầm của bà; người khác coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/742912/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.