Hai người đàn ông vẫn không lên tiếng. Cô tưởng rằng lời nói của mình đã có tác dụng, bèn tiếp tục nói: "Đàm Tuyết Vân giờ đã như con ruồi bị ép vào trong bình thủy tinh, tiền đồ u ám, đường ra không có. Các anh đi theo bà ta ngang với việc tự bước vào chỗ chết. Các anh cũng có người nhà, lẽ nào không nghĩ tới, có thể vì hành vi xuẩn ngốc của mình mà khiến vợ mất chồng, con mất cha, bố mẹ mất con sao?"
"Tôi tin các anh chỉ nhất thời hồ đồ, giờ các anh dừng xe lại, trong túi tôi có một tấm chi phiếu, các anh có thể lấy đi. Số tiền bên trong tuyệt đối hơn rất nhiều rất nhiều cái giá mà các anh mạo hiểm bắt cóc tôi. Anh trai à, xin các anh đấy, dừng xe có được không?"
"Bịt miệng lại."
Một người đàn ông trong đó cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại là điều khiến Âu Dương Vân chấn động. Cô nói nhiều như vậy mà hai người đàn ông này vẫn không chút động lòng, ngược lại còn muốn ngăn cô tiếp tục nói. Xem ra, kẻ thực sợ chạy trời không khỏi nắng là cô chứ không phải bọn họ.
Với một đám tội phạm chạy trốn, dường như bọn họ chẳng thiết gì nữa.
"Được rồi, tôi không nói nữa, các anh đừng chạm vào tôi."
Khi người đàn ông cầm băng dính ép tới gần, cô thức thời bịt kín miệng mình lại.
Xe dừng trước cửa một tòa nhà cao tầng. Âu Dương Vân bị hai người đàn ông mỗi người kẹp một tay. Trước khi xuống xe, người đàn ông cảnh cáo cô: "Nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/742911/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.