Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hôm sau, thời tiết thay đổi đột ngột, gió lạnh tràn về thành phố Hồng, nhiệt độ không khí giảm mạnh.

Sáng sớm, trời còn mưa lớn.

Ninh Trừng đang ngủ say, bị tiếng ‘bộp bộp’ do hạt mưa đập vào cửa sổ đánh thức. Cô vừa vươn tay đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, cả người trong chăn thì ấm áp, thế là lập tức rụt tay lại.

Thời tiết lại thay đổi rồi.

Khí hậu ở thành phố Hồng, ngoại trừ bốn mùa không rõ ràng, còn có một đặc điểm chính là thay đổi cực nhanh, lúc khoa trương nhất còn có thể trải qua sự thay đổi của bốn mùa xuân hạ thu đông ngay trong một ngày, các loại quần áo theo mùa cũng thay phiên lên sân khấu.

Ninh Trừng nán lại trong chăn vài phút, nhớ ra phải đến trông cửa hàng, còn có kế hoạch mới cô vừa bắt đầu ấp ủ từ tối hôm qua, cô vùng dậy khỏi giường, ‘sột soạt’ lục lọi tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo len dệt thô màu trắng, quần jean màu xanh, mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, rửa mặt đánh răng xong liền chạy đến tiệm trái cây.

Tiệm trái cây ông nội mở cách không xa chung cư cô sống, đi qua một cái ngã tư là đến.

Sáng sớm không khí rất tươi mát, có hơi lạnh, vì vừa đổ mưa nên đường phố rất sạch sẽ, thời gian còn sớm, chưa đến giờ cao điểm, xe cộ, người đi đường cũng ít.

Ninh Trừng bước đi trên đường cái trống trải, có một cảm giác thật thư thái.

Thập [1] Quả Viên [2].

[1] Thập (拾): nhặt, thu lượm

[2] Viên (园): vườn

Cô xuyên qua đường cái, xa xa đã thấy được bảng hiệu này. Đây là một cửa hàng gia đình rất nhỏ, không đến mười mét vuông, chủ yếu bán một loại trái cây, đó là quýt. Người một nhà họ, dường như ai cũng gắn bó khăng khít với trái quýt.

Ông bà nội cô là người trồng cây ăn quả, chủ yếu là quýt, sau khi bà nội qua đời, tuổi của ông nội cũng đã lớn mới chuyển nhượng vườn quýt, mở tiệm trái cây này.

Bố mẹ cô là bạn thời đại học, mẹ học y, ngành học chính của bố lại là nhân loại học, ngành ít được quan tâm, hơn nữa thân phận của hai người cách biệt cả một trời. Ông bà nội ở nông thôn, ông bà ngoại lại sống ở thành phố, vào thời đại của bố mẹ cô, giữa thành phố và nông thôn có một khoảng cách rất lớn. Ông bà ngoại chỉ có một đứa con gái là mẹ cô, ban đầu làm sao cũng không chịu đồng ý để mẹ cô gả cho bố. Nghe nói bố cô dựa vào vô số trái quýt mà theo đuổi được mẹ cô, bởi vì mẹ cô đặc biệt thích ăn quýt.

Từ khi Ninh Trừng sinh ra, bởi vì mẹ đã bất hạnh qua đời, cô chưa từng được uống sữa mẹ, bố cô gần như cũng dùng quýt để nuôi lớn cô. Đương nhiên, đây có thể là ông nội phóng đại lên thôi, chắc chắn cô còn ăn những thứ khác. Nếu không, chỉ dựa vào một loại trái cây, sao có thể nuôi lớn một đứa trẻ?

Cô không biết là do tác động của tâm lý, hay là có nguyên nhân đặc biệt nào đó, tuy rằng cô không có khứu giác, nhưng trước sau cô vẫn cảm thấy, cô có thể ngửi được mùi của quýt, chua chua ngọt ngọt, có hơi đắng một chút. Hàn Y Lâm nói thứ cô hình dung là vị giác, không phải khứu giác. Cô không tỏ ý kiến, phân rõ ràng như vậy làm gì?

Tóm lại, cô thực sự là ‘Quýt’ tiểu thư danh xứng với thực, ngay cả nhũ danh của cô cũng là Quất Tử (trái quýt).

Ninh Trừng đi đến cửa tiệm, trong tiệm chỉ có một ông cụ đang bày mấy quả quýt.

Ông cụ có khuôn mặt xương xương, bên trong mặc áo sơmi ca-rô, bên ngoài mặc áo bông, bên dưới là quần jean màu xanh, đóng thùng áo sơmi theo thói quen, trên chân là một đôi giày bạt, trên đầu đội lưỡi trai, trang phục như vậy hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một ông cụ đã qua tuổi bảy mươi, nhưng đúng là trang phục thường ngày của ông nội cô, có lẽ vì không chấp nhận tuổi già.

Ninh Hạo Nhiên vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy cô, thấy cô xuất hiện sớm như thế thì quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới bảy giờ, trên mặt hiện lên biểu cảm giật mình, “Lúc này không phải cháu đang ngủ sao?”

“Ông à, cháu đã rời khỏi hàng ngũ nằm ườn trên giường vào mùa đông rồi. Từ hôm nay trở đi, cháu muốn gây dựng sự nghiệp!” Ninh Trừng vừa nói vừa tiến vào bên trong tiệm.

Ninh Hạo Nhiên đuổi theo, nghiêng đầu nhìn cô, “Quất Tử, nói cho ông nội, có phải hôm qua cháu chịu đả kích gì không? Pháp y gì gì đó không phải là công việc tốt đẹp. Một đứa con gái cả ngày tiếp xúc với người chết, thật sự là không tốt chút nào. Cháu muốn sau này ngày nào cũng là Halloween sao?”

Ninh Trừng nghe được cách nói Halloween của ông, không nhịn được mà nở nụ cười.

Ninh Hạo Nhiên vô cùng phản đối việc cô làm pháp y, tựa như lúc trước phản đối bố cô làm khảo cổ. Đáng tiếc, người nhà họ Ninh từ trong xương cốt đã có một sự cố chấp, chuyện của mình thì do mình quyết định, người khác phản đối, căn bản không có hiệu quả.

Lần này Ninh Trừng không giống những lần trước, dùng hết toàn lực để phản bác ông, mà là đẩy ông vào phòng khách nhỏ kiêm phòng ăn trong tiệm trái cây, để ông ngồi xuống trước bàn, cô vừa nói ý tưởng của mình vừa nấu mì sợi cho ông.

Kết cấu mặt tiền của cửa tiệm này hẹp nhưng lại khá dài, chia làm ba gian, gian ngoài cùng là cửa hàng, gian giữa là phòng ăn, tận cùng bên trong là phòng ngủ của Ninh Hạo Nhiên. Ninh Trừng ở tại chung cư, nhưng ngày thường hai ông cháu ở đây ăn cơm.

Nhà họ vốn ở vùng ngoại ô, sau khi bố cô qua đời, nhà quá lớn, người lại quá ít, ông nội và cô liền cho người ta thuê, dọn đến nội thành.

Ninh Trừng nấu mì sợi xong, ý tưởng của cô vừa vặn cũng được trình bày xong.

Cô đặt hai cái bát lên bàn, ngồi xuống, nhìn ông cụ còn đang ngẩn người đối diện, duỗi tay quơ quơ trước mặt ông, “Ông nội, nếu còn không ăn thì mì sẽ bị nhũn đấy.”

Lúc này Ninh Hạo Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, kích động lạ thường, “Quất Tử, ý kiến của cháu rất tốt, cháu nên nghĩ thế này sớm mới đúng, làm chủ đương nhiên là tốt hơn so với pháp y. Nhưng mà, chúng ta tạm thời chỉ bán quýt thôi là được rồi, nhập vào nhiều loại trái cây, chuyện này vẫn nên từ từ thì hơn, chúng ta không có nhiều tinh lực cùng tiền vốn như vậy. Một người cả đời làm tốt một chuyện là được.”

Ông nói xong thì cúi đầu nhìn trong bát, bên trên mì sợi là một miếng trứng ốp la vàng óng, phía trên trứng là cà rốt, đậu que ngâm chua [3], các loại thức ăn kèm, còn rải một ít rau thơm màu xanh lá cây, nhìn rất ngon miệng.

“Ông nội, ông mau ăn đi, khó coi à?” Ninh Trừng nhìn đôi đũa nãy giờ vẫn chưa động đậy của ông, thúc giục ông mau ăn.

Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Ninh Hạo Nhiên lập tức như một đóa hoa, “Đẹp, sắc hương vị đều đầy đủ. Quất Tử nhà chúng ta nấu ăn rất khéo, ông vừa thấy đã muốn ăn, nửa năm cháu quay về, ông cũng mập lên rồi, ăn mì xong, ông phải đến vườn trái cây làm chút việc.” Ông nói, sau đó vùi đầu bắt đầu ăn mì.

Ninh Trừng vốn còn muốn thuyết phục ông, thay đổi suy nghĩ kinh doanh, dựa theo ý kiến của cô. Cuối cùng thì không nói nữa, quan niệm của người già bảo thủ, chỉ muốn an ổn, cô có thể hiểu được.

Câu nói cuối cùng của ông, một người cả đời làm tốt một chuyện là được, lại khiến cô lâm vào trầm tư.

Ninh Trừng lơ đãng nhớ đến buổi kiểm tra ngày hôm qua. Mỗi lần nghĩ đến cô cứ từ bỏ nguyện vọng của chính mình như vậy, trong lòng giống như có một lỗ hổng, gió lạnh vù vù tiến vào khiến cả người cô khó chịu. Nhưng lại không có khả năng thay đổi cái gì.

Ăn bữa sáng xong, Ninh Hạo Nhiên dặn dò chút chuyện với Ninh Trừng rồi ra vườn trái cây ở ngoại ô, đó là nơi mà ông cụ rất thích đi, tuy bây giờ đã không còn thuộc về ông nhưng ông vẫn rất thân thiết với chủ khu vườn, lâu lâu phải đến một chuyến, quýt trong tiệm họ bán cũng nhập trực tiếp từ vườn trái cây đó.

Ninh Trừng dọn dẹp bàn ăn xong, cầm chén đũa đi rửa rồi ra phía trước trông cửa hàng. Sáng nào cũng rất ít người, cô nhàm chán lấy guitar ra, luyện một khúc mà cô tập mãi vẫn chưa thuần thục《 Ái Đích La Mạn Sử 》[*].

...

Anh là một vì sao trong đêm hè của em

Anh là một tia nắng bình mình vào buổi sớm của em

Anh là một câu tỏ tình lặng lẽ trong mối tình đầu của em

Anh là đàn guitar của em

Anh là một con lạc đà trên sa mạc của em

Anh là một tòa hải đăng trong vùng biển giăng sương mờ của em

Anh là một câu trả lời mà em mong muốn

Anh là đàn guitar của em

...

Ninh Trừng tùy ý gảy dây đàn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhạc phổ, trong miệng hát thầm những ca từ đó, trong đầu xuất hiện đủ loại hình ảnh với mọi sắc thái.

Những ca từ giàu hình ảnh này, như thơ như mộng, khiến cô cảm giác được sự thanh thản, dường như mình đã hòa vào trong những cảnh tượng lãng mạn kỳ diệu đó.

Khí trời lạnh lẽo.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào cửa hàng.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, vóc dáng rất chuẩn, trên người là một chiếc áo khoác dạ màu xám với kiểu dáng rất bình thường, nhưng chất vải và đường may lại khá tinh tế, ôm sát cơ thể anh ta, trông phẳng phiu lạ thường, cũng tôn lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta, đường nét mạnh mẽ, giống như dùng dao tỉ mỉ khắc ra.

Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt của anh ta, không đúng, hẳn là một phần tư khuôn mặt.

Trên cổ anh ta có một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu sáng, che khuất miệng mũi của anh ta, cho nên chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt cùng những bộ phận từ đôi mắt trở lên. Màu của khăn quàng cổ chính là màu vàng chanh rất ít người dám dùng, một màu sắc sáng ngời rực rỡ, khiến gương mặt anh tuấn của anh ta càng thêm trắng trẻo, loá mắt.

Lông mày anh ta vừa đen vừa rậm, nằm ngang trên cái trán trơn bóng, dưới đôi mày rậm là một đôi mắt đen nhánh, giống như một cái hồ sâu không đáy, ánh mắt sắc bén lạ thường.

Trong chốc lát, Ninh Trừng không phân biệt được, người vừa xuất hiện này là ảo giác của cô, hay là người thật. Cô mở to hai mắt, nhìn anh ta thêm một lần, tầm mắt thế nhưng lại lơ đãng bị đôi mắt anh ta thu hút, bản đàn guitar đang đàn giữa chừng cũng vô tình dừng lại.

Rốt cuộc cô cũng ý thức được, đây không phải là ảo giác.

Người đàn ông tiếp tục đi vào, cô phát hiện anh ta bước đi không có tiếng động, động tác toàn thân vô cùng cân xứng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đến mức không thể cảm nhận được.

Anh ta thong thả bước đi, đôi tay từ đầu đến cuối vẫn đặt trong túi áo khoác, sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, cho dù cổ bị khăn quàng cổ che khuất nhưng Ninh Trừng vẫn có thể cảm giác được đầu của anh ta ngẩng cao như thế nào, toàn thân toát lên sự chỉnh tề cao quý.

“Tôi muốn chanh.” Giọng anh ta trầm thấp, uyển chuyển, như truyền đến từ phía dưới nước sâu, loại âm thanh kỳ lạ này, hẳn là do khăn quàng cổ che miệng lại gây ra.

Ninh Trừng nghe thấy giọng nói kia, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô buông đàn guitar trong tay, đứng lên tiếp đón khách, “Chào anh, ở đây chúng tôi tạm thời không bán chanh, thế nhưng sẽ rất nhanh có thôi ạ.” Cô không nói thẳng rằng mình không bán chanh mà để lại một đường sống.

“Rất nhanh là bao lâu?” Anh ta lập tức truy hỏi.

Chuyện này, Ninh Trừng có hơi luống cuống, bắt đầu do dự, có phải hôm nay nên bắt đầu thực hiện kế hoạch của cô luôn không? Nhưng cô còn chưa thuyết phục được Ninh Hạo Nhiên.

Cô chần chừ, lập tức khiến anh ta cảm thấy được sự kì lạ.

“Cô nói dối, cô căn bản không bán chanh. Nhưng tôi mặc kệ, trước trưa mười hai giờ, tôi phải mua được chanh, cô tự nghĩ cách.”

Ninh Trừng không chút suy nghĩ đã đáp ứng, “Được, tôi nhất định sẽ nghĩ cách, mười hai giờ anh đến đây, chắc chắn sẽ có chanh.”

“Cô cảm thấy tôi nhàn rỗi giống cô sao? Mua chanh còn muốn tôi đến hai lần, lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn không bằng tôi tự đi trồng chanh.”

“…” Ninh Trừng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô gặp được người khách như vậy.

Nếu theo tính tình bình thường của cô thì đã sớm không khách khí, ai nói anh ta muốn mua chanh, trong tiệm cô nhất định phải có chanh? Vì sao không đi hai lần được, là chính anh ta muốn mua. Thời gian của anh ta là quý giá, vậy thì đừng mua!

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể bị cô hung hăng đè nén lại trong lòng. Khách hàng là Thượng Đế, đây là tư tưởng mà Ninh Hạo Nhiên đã truyền bá vào đầu cô vô số lần, cuối cùng, cô chỉ yên lặng nhìn người đàn ông kia đến trước quầy thu ngân, cầm lấy giấy bút trên bàn, “soạt soạt” viết trên giấy.

“Bản Romance thanh khiết ngọt ngào như vậy của Diệp Bội Tư [4], lại bị một con người sống sờ sờ cải biên thành nhạc phim kinh dị nhàm chán, cô thật là có bản lĩnh.”

“…” Ninh Trừng giận sôi nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống không phát cáu, thậm chí còn trưng ra vẻ tươi cười, nói: “Nghe những gì anh nói, hẳn là anh rất am hiểu thế nào là một bản Romance thanh khiết ngọt ngào, không bằng anh thử dạo một khúc?”

Người đàn ông buông bút trong tay, xé tờ giấy ra, chậm rãi đi đến, nhét tờ giấy vào tay cô, “Tất thảy nghệ thuật, văn học, Beethoven, Mozart, Shakespeare, Michelangelo, đều chỉ là phương thức theo đuổi phối ngẫu (bạn đời) xa hoa, chẳng khác gì khổng tước xòe đuôi hấp dẫn phối ngẫu. Tôi không phải khổng tước, cũng không cần theo đuổi phối ngẫu.”

Lần đầu tiên Ninh Trừng nghe được luận điệu kỳ quặc như thế, lần nữa kinh ngạc không nói nên lời, chờ cô phục hồi tinh thần lại, trong tiệm đã không còn ai, chỉ có một mình cô. Anh ta đã lặng lẽ rời khỏi, cũng giống như cách anh ta đến đây, ngay cả ống tay áo cũng không kịp vẫy.

Cô cầm lấy tờ giấy trong tay, cẩn thận quan sát hai lần mới nhìn ra chữ viết rồng bay phượng múa bên trên là một địa chỉ, ở ngay vùng phụ cận.

Cuối cùng có chữ ký, “Lục…” Chữ thứ hai, giống như chữ long (龙) nhưng lại nhiều hơn hai nét.

Tha thứ cho người nghiên cứu xương cốt cả ngày như cô, trình độ Hán tự của cô rất kém cỏi, cô thật sự không biết chữ này là chữ gì, quyết định chờ khi nào rảnh sẽ tra từ điển.

Trước mắt, cô phải nghĩ cách làm sao để tìm ra chanh.

Đúng, trên tờ giấy ghi rõ, chỉ cần một quả chanh!

_____________

[3] Đậu que muối chua



Video hướng dẫn cách làm đậu que muối chua

https://www.youtube.com/watch?v=Jos65M0awyY

[4] Diệp Bội Tư (Narciso Yepes): là nghệ sĩ guitar người Tây Ban Nha. Ông là người sở hữu guitar 10 dây và kỹ thuật biểu diễn tuyệt hảo. Yepes đã tổ chứ buổi hòa nhạc đầu tiên khi 20 tuổi và trở thành một nghệ sĩ danh tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.