Thời gian dường như chưa bao giờ chậm như lúc này, Quý Hân Nhiên nhìn ánh sáng trong phòng dần biến hóa, thầm tính toán thời gian.
Người kia có quay lại một lần, mang theo chút đồ ăn cho cô, vẫn là cháo. Quý Hân Nhiên cảm thấy mình đã dần mất sức, còn ăn cháo thêm nữa thì cho dù có bảo cô chạy cũng không chạy nổi. Cô không thể ngồi chờ không, phải nghĩ cách trốn thoát. Nhưng tay chân cô đều bị trói rất chặt, nơi này lại hẻo lánh như vậy, cũng không trông chờ sẽ có người đến. Cũng chỉ có thể chờ phía chú Đức, nếu ông biết chuyện này có liên quan đến Vạn Tuệ, có thể tìm được Vạn Tuệ thì hẳn sẽ biết mình ở đâu.
Tia sáng cuối cùng cũng dần tắt, người kia lại đến, vẫn là mang theo chút cháo.
Hắn kiểm tra lại dây trói của cô: “Chủ tịch Quý, cô cố nhịn một chút, ngày mai tôi sẽ lại gọi điện cho Trần Bỉnh Đức, chỉ cần đủ tiền thì tôi sẽ cho cô đi ngay, hơn nữa cam đoan sau này tôi và Vạn Tuệ sẽ không quay về Vân Hải nữa”.
“Trong thời gian ngắn như vậy, chuẩn bị một số tiền lớn cũng không đơn giản.” Quý Hân Nhiên lạnh nhạt nói.
“Nếu bọn họ muốn cứu cô thì tự nhiên sẽ nghĩ cách”. Hắn nhìn Quý Hân Nhiên: “Nhưng cô có vẻ không quá sợ hãi, cô không sợ không thể quay về?”
“Tôi không thể quay về, anh cũng không nhất định có thể thoát được.” Quý Hân Nhiên lạnh lùng nói.
“So với cô, tôi chỉ là cái mạng quèn, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705834/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.