Bọn họ nghỉ ngơi trên đỉnh núi trong thoáng chốc, ăn cơm đơn giản rồi lại sang núi gần đó, chuẩn bị xuống núi. Nơi bọn họ đi là đỉnh cao nhất, mấy đỉnh núi còn lại đều không cao bằng đỉnh núi này. Chờ đến khi sang núi bên kia thì mới biết được vì sao đi lâu như vậy mà không gặp ai.
Thì ra mọi người đều bắt đầu đi từ mạn phía nam rồi vòng xuống theo đỉnh núi, cảnh tượng bên nam hoàn toàn khác với phía bắc. Phía nam không cao như phía bắc, từ chân núi đến giữa sườn núi đều là rừng cây ăn quả, có một con đường nhỏ uốn lượn, loáng thoáng có thể nhìn thấy du khách dạo chơi. Hoa hạnh đã nở, những bìa rừng phủ trong lớp áo hoa, tựa như chiếc áo lụa của tiên nữ vắt ngang bìa rừng, trông rất đẹp.
“Thì ra mọi người đều đến đây ngắm hoa hạnh. Cảnh đẹp như vậy cũng phải qua một ngọn núi mới nhìn được”. Quý Hân Nhiên nhìn xuống núi.
“Rất dễ nhìn thấy thì không biết quý trọng. Chúng ta từ núi đi xuống, sẽ cảm thấy cảnh càng đẹp hơn”. Đỗ Trường Luân một lời hai ý.
“Trước kia cũng đâu có thấy anh còn biết quy nạp thế này đâu?” Quý Hân Nhiên không nhịn được mà đùa anh.
“Ừm, từ từ em sẽ phát hiện, anh còn có rất nhiều ưu điểm”. Anh nắm tay cô: “Đi thôi, chúng ta xuống núi ngắm hoa”.
Quý Hân Nhiên khẽ đánh tay anh: “Mặt càng ngày càng dầy”. Lòng cũng rất thích sự thoải mái này.
Tốc độ xuống núi rất nhanh, lập tức đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705826/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.