Dường như gió xuân thổi về chỉ trong một đêm, đi đường, từ xa nhìn lại, mặt cỏ ven đường đã phủ lên lớp áo xanh mơn mởn. “Tam nguyện xuân phong tự tiễn đao” quả thực là chuẩn xác. (Gió xuân tháng ba tựa như chiếc kéo?)
Ngồi ngây trong văn phòng một ngày, khi tan tầm, đột nhiên rất muốn được hít thở không khí bên ngoài, Quý Hân Nhiên quyết định đi bộ về nhà.
Đi được khoảng hai ba trăm mét, luôn có cảm giác có xe đang chậm rãi đi theo cô, không nhịn được quay đầu lại, là một chiếc xe bạc 307. Đây là chiếc xe cô đã từng rất quen thuộc, xe dừng bên cô, cửa sổ từ từ hạ xuống, quả nhiên là Đỗ Trường Luân: “Hân Nhiên, lên xe đi, anh đưa em đi”.
Cô lắc đầu: “Không cần, em muốn đi bộ một chút”.
Đỗ Trường Luân xuống xe, đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Nể tình anh đợi ở ngoài này hơn một tiếng mà nể mặt anh đi”.
Quý Hân Nhiên có chút buồn cười, rõ là tới tìm cô mà còn mất tự nhiên như vậy nhưng quả thật rất ít khi anh nói chuyện bằng ngữ khí như vậy.
Lên xe, cô hỏi luôn: “Anh tìm em có việc?”. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt của anh ngày đó.
“Ừm, anh muốn mời em ăn cơm”.
“Gọi điện thoại là được, anh cần gì phải chờ lâu như vậy?”
“Gọi điện thoại anh sợ em không nghe”.
Đỗ Trường Luân nói rất thật. Quý Hân Nhiên không khỏi nhớ lại đêm giao thừa, sắc mặt hơi trầm xuống. Đỗ Trường Luân sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705815/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.