Tối hôm đó, thực ra Đỗ Trường Luân về nhà rất sớm, chỉ là anh không bật đèn. Ngồi trên sofa, mắt nhắm chặt. Thực ra anh không bình tĩnh được như biểu hiện bên ngoài. Lúc nhìn thấy cô, anh mới phát hiện trong thời gian mình rời đi, trong lòng anh chưa từng quên cô. Có lẽ anh tỏ vẻ như đã quên, thậm chí anh còn nghĩ sẽ không quay về nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được, anh vẫn quay lại.
Điện thoại của anh vẫn không đổi, ngay cả nhạc chuông lúc trước Quý Hân Nhiên cài anh cũng không đổi. Lúc rỗi, anh thường nhìn chằm chằm vào di động, hi vọng tiếng chuông vui vẻ đó sẽ vang lên nhưng không hề có.
Thư ký Tiểu Tề rất lấy làm lạ: “Anh cứ nhìn chằm chằm vào di động làm gì?”
Đỗ Trường Luân cười cười, không nói lời nào.
Tiểu Tề luôn thấy rất lạ, Phó chủ tịch Đỗ này hình như rất quý chiếc di động này, lần đó xuống một thôn rất xa, điện thoại của anh quên ở trên xe, anh nghĩ là đã mất, hoảng hốt như trời sập. Lúc đó Tiểu Tề còn tưởng đó là điện thoại dát vàng đính kim cương, sau mới biết cũng chỉ là chiếc di động bình thường, chẳng hiểu sao Đỗ Trường Luân lại quý trọng như vậy.
Trong bóng đêm, Đỗ Trường Luân cảm thấy giống như trước, mình về nhà muộn, trong nhà còn có một người khác. Cô như trẻ con, tivi còn mở, máy tính còn sáng thì đã ngủ gật. Hoặc là sách vứt một bên, đèn bên giường còn sáng thì đã bắt đầu ngủ mơ… Lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705807/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.