Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã lại một năm qua đi, lá ngô đồng ven đường xanh rồi lại vàng, năm tháng cứ trôi theo vòng tuần hoàn của nó, Hân Nhiên đã dần dần thích ứng với cuộc sống hiện tại, thích ứng với sự bận rộn, thích ứng với việc bay qua bay lại giữa trời nam đất bắc, thích ứng với việc giao tiếp với những người xa lạ… Thì ra khả năng thích ứng của con người rất lớn.
Ngày đó đi ngang qua chợ, từ xa nhìn thấy có người bán châu chấu, một khắc đó thời gian như ngừng trôi. Nhìn chiếc lồng châu chấu tinh xảo, mắt cô nóng bừng, giống như thấy chính mình đang nghịch ngợm giơ cao lồng châu chấu, người đó ở ngay bên hỏi, “Thích sao, mua cái này?”
Khi đó mọi thứ thật tốt, chẳng xảy ra cái gì, chẳng hay biết chuyện gì, thật tốt.
Cô dừng xe bên đường, nhìn thật lâu nhưng cũng không xuống xe.
Rất nhiều chuyện cô không quên được nhưng cô cố không chạm vào kí ức về nó, coi như là mình đã quên.
Mỗi khi đến mùa hè, cô đều xếp lịch của mình dày đặc, hầu như chuyện nào cần ra ngoài thu xếp cô đều tự đi. Có vài lần Trần Bỉnh Đức nói, “Trời nóng như vậy, chạy tới chạy lui, vất vả lắm, có một số việc cháu không cần phải tự đi”.
Nhưng cô kiên quyết tự đi, thực ra trong lòng cô hiểu rõ, cô không muốn sống trong thành phố này vào mùa hè, không dám đối diện với những ngày tháng vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ của cô.
Có đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705794/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.