Sáng hôm sau, Quý Hân Nhiên dậy rất sớm, Đỗ Trường Luân còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo rồi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, từ xa nhìn lại, thế giới chìm trong màu bàng bạc.
Cô mặc áo khoác, lúc đi tới cửa, nghĩ nghĩ rồi lại quay lại, viết giấy nhắn dán lên tường: “Mai em không tiễn anh”.
Lúc đi ngang qua hiệu thuốc, cô mua một hộp thuốc tránh thai, thời điểm này cô không muốn lại thêm phiền toái.
Cô còn chưa nghĩ được nên nói với chú Đức thế nào thì chú Đức lại mang tin đến: Người nhà được phép cùng luật sư đến gặp Quý Kiến Đông.
Lo cho sức khỏe của Trữ Băng, cô và Trần Bỉnh Đức thương lượng, quyết định không cho Trữ Băng đi, hai người bọn họ đi.
Lúc nói suy nghĩ này cho mẹ, bà cũng không phản đối, chỉ nói: “Mẹ gửi thêm quần áo cho cha con được không, ông ấy là người ưa sạch sẽ…”
Quý Hân Nhiên thấy rõ mắt bà đỏ hoe, cô quay mặt đi.
Chỉ mấy ngày không gặp, cảm giác Quý Kiến Đông già đi rất nhiều, trong ấn tượng của Quý Hân Nhiên, ông là người rất uy nghiêm nhưng giờ đây ông ngồi đó, tóc mai đã bạc, vẻ mặt cũng có chút ảm đạm.
“Cha…”, lòng cô có chút xót xa.
“Hân Nhiên, mẹ con khỏe không?”
Cô gật gật đầu: “Vẫn khỏe, chỉ lo cho cha thôi!”
“Chăm sóc bà ấy cẩn thận, bảo bà ấy đừng lo lắng, cha không sao”
Quý Kiến Đông và Trần Bỉnh Đức nói một số chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705759/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.