Triệu Nghệ Hiểu gọi điện thoại đến, bị kích động: “Hân Nhiên, đã đọc báo ngày hôm nay chưa?”
“Đọc làm gì chứ? Có thời gian mình thà lên mạng đọc tiểu thuyết còn hơn”. Báo chí địa phương rất nhiều chủng loại, nhật báo, báo chiều, báo buổi sáng nhưng trình độ thực sự không dám khen nên cô cũng rất ít đọc. (Cải nở hoa mọi nơi J))
“Cậu quá coi thường thành quả lao động của bọn mình rồi đấy”. Triệu Nghệ Hiểu căm giận nhưng vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, nể tình gần đây tâm tình cậu không tốt nên mình cũng không so đo với cậu. Nói chuyện đứng đắn, nhật báo hôm nay nhất định cậu phải xem đó”.
“Sao như cậu lên báo thế?”, cô buồn cười.
“Không phải mình lên, là có người lên”. Triệu Nghệ Hiểu úp úp mở mở, “Cậu đọc thì sẽ biết”.
Vì Triệu Nghệ Hiểu đã nói thế nên trên đường về nhà, Quý Hân Nhiên vẫn đi mua một tờ nhật báo Vân Hải.
Là Mễ Kiều Dương, bài phỏng vấn choán trọn một trang báo, đương nhiên chắc chắn đây là một phần của quảng cáo, tuyên truyền cho xí nghiệp.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi dự án được đầu tư, bản thân anh cũng thành nhân vật phong vân. Nhìn một loạt danh hiệu vinh dự, cái gì mà “mười nhân vật kiệt xuất của Vân Hải”, cái gì mà có những sáng tạo đặc biệt trong khoa học kỹ thuật… Bên cạnh là một bức ảnh lớn của anh, vẫn là nụ cười tươi như cậu nam sinh đại học năm nào.
Lúc Đỗ Trường Luân về nhà cũng đã muộn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705752/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.