Lời lẽ cương quyết. Ý định rời đi quá rõ ràng. Vĩnh Kỳ tự nhiên thấy cơ thể mình như bị ai đó vừa hút cạn sinh lực. Anh đưa tay ngỏ ý cắt cuộc trò chuyện. Ánh mắt thấm đẫm buồn, chân thành nói với cô: "Anh cần suy nghĩ. Em về phòng ngủ với con kẻo thằng bé trở mình không thấy mẹ lại khóc!" Vĩnh Kỳ vịn tạm vào con trai để kéo dài thời gian li hôn. (4)
Tuy nhiên, tấm bùa hộ mệnh ấy của Vĩnh Kỳ lại gặp chuyện không hay.
"Như Y à? Mẹ không tìm thấy Oralie!"
"Mẹ đang ở đâu?"
"Công viên gần nhà!"
Đang ở lớp, Như Ý nhận điện thoại của mẹ, cô bàng hoàng. Bỏ dở giờ học, bỏ cả balô, mặt mày tái nhợt hớt hải chạy đi. Nóng lòng chân quýnh quáng vấp ngã liên tục xuống nền hành lang. Cô lồm cồm bò dậy.
"Ui! Hấp tấp chạy đi tìm trai nữa đấy à?" Anna đứng dạng chân trước mặt cô cười khẩy. ©
Như Y không chấp. Cục kim cương của cô đang cần mẹ bế bổng. Cô phải nhanh đi tìm con.
"Hôm nay, gặp tao ở đây! Mày đừng mong bám theo anh Khải!" Anna xê dịch chặn mất lối đi.
"Tránh ra!" Sau ba lần bị Anna cản trở, Như Ý không cầm cơn giận được nữa. Cô đẩy thật mạnh vào bộ ngực đẩy đà của cô ta. 6
Sức mạnh của người làm mẹ khiến Anna ngã chổng vó giữa hành lanh. Cô ta ánh mắt bàng hoàng tỏ vẻ khó tin, tức tối nhìn theo cô gái có vóc người nhỏ nhắn đang vội vã rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3355228/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.