Cô nhìn mẹ một hồi thấy thương mẹ nhưng cuối cùng cũng nói: "Con chưa bao giờ là vợ của Vĩnh Kỳ. Và Oralie cũng không phải là con trai anh ấy!" (?
Mẹ cô thảng thốt không tin. Bà nắm lấy tay con gái: "Như Y, con vừa nói cái gì?"
"Con nói, giữa chúng con chỉ là một cuộc giao dịch, tờ giấy chứng nhận kết hôn đó chỉ là thủ tục để anh ấy đưa chúng ta qua đây, vừa hay là tấm lá chắn giúp Vĩnh Kỳ thoát khỏi cuộc hôn nhân gượng ép của cha mẹ!"
"Thế còn Oralie? Thằng bé ở đầu mà có?"
Dẫu biết thừa là tin sốc. Mẹ sẽ khó lòng mà chấp nhận. Nhưng cô buộc phải nói: "Là con trai con và Trần Khải!"
Mẹ cô lảo đảo ra sau, cố giữ thăng bằng cơ thể, đưa tay vịn lan can, bình ổn cảm xúc rồi hỏi nhỏ: "Vĩnh Kỳ có biết không?"
"Anh ấy biết lâu rồi! Biết từ lúc thằng bé vừa tượng hình!"
Thì ra là vậy! Chỉ có bà là không hay biết gì. Hèn chi nhìn thằng bé bà cứ thấy quen mắt. Cứ ngỡ mình hoa mắt, nghĩ bậy nhiều. Ai mà ngờ... ©
"Cậu ta...có biết không?"
Dù mẹ không gọi đích danh nhưng Như Ý hiểu, từ 'cậu ta' mẹ hỏi chỉ ai.
"Anh Khải không biết!"
Mẹ cô chợt mừng rơn. Mắt bà sáng lên, cầm lấy hai bàn tay con gái: "Tốt quá! Đừng cho cậu ta biết."
"Vì sao?"
"Vì chẳng có thằng đàn ông nào tốt hơn Vĩnh Kỳ nữa!" Dẫu biết không phải cốt nhục của mình nhưng vẫn hết lòng yêu thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3355227/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.