Trong mắt anh ngay thời khắc này chắc là nhuốm đầy niềm đau nên anh nghe mẹ Như Ý ngập ngừng nói tiếng: “Dì…xin lỗi!”
“Dì đâu có lỗi gì… mà xin!”
Bà cúi đầu im lặng. Khoảng không gian trước hiên nhà rơi vào cung trầm.
“Như Ý đã là vợ của Vĩnh Kỳ!”
“Con biết!”
“Là mẹ…”
“Con biết mà! Dì không cần nói thêm gì nữa cả!”
Trần Khải đưa mắt nhìn thêm đứa bé một hồi. Rồi nhẹ nhàng nói lời từ biệt: “Cháu xin lỗi vì sự đường đột này.” Anh khẽ khàng quay lưng: “Dì yên tâm…cháu sẽ không xuất hiện trước mặt Như Ý.”
Cô đã yên bề gia thất. Tạo dựng cho mình một mái nhà hạnh phúc thì anh không nên làm xáo động một chốn yên bình.
Tất cả lời yêu đương đã thuộc về quá khứ! Cứ để cho nó ngủ yên!
Mang trái tim rỗng trở về trong nắng trưa ấm áp. Vậy mà lòng Trần Khải thấy hoang lạnh tịch liêu.
Anh đổ vật xuống giường trước con mắt thất kinh của thằng đệ: “Lão đại!”
Sau đó, anh không còn nghe cậu ấy nói gì nữa cả.
Không biết anh nằm đó bao lâu, khi tỉnh lại chỗ nằm đã thay đổi.
“Sao đưa tôi vào Viện?” Anh đập thằng đệ đang ngủ gục ở mép giường.
Cậu ta bừng tỉnh. Nhìn anh cười toe toét: “Anh tỉnh rồi hả?” Không đợi anh trả lời, cậu ta ôm chầm lấy anh kể lể: “Anh làm thằng em sợ muốn đứng tim! Anh mà có mệnh hề nào thì em biết làm sao đây?”
Anh cốc cho thằng đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351604/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.