Anh cúi đầu, giấu lau khô hai hốc mắt. Rồi nhìn bé con yêu thương hỏi: “Con tên là gì?”
“Dạ, Oralie ạ!”
“Vậy chắc chắn con là một bé gái cực kỳ ấm áp!”
Được khen nhưng Oralie không vui. Nó khoát khoát bàn tay nhỏ, trừng đôi mắt non vào anh, nói rõ ràng từng tiếng: “Con… là…đàn…ông!”
“Là con trai á?” Sao em lại lấy tên con gái đặt cho con trai?
“Mẹ bảo: Con là ánh sáng trong cuộc đời bố mẹ!” Thằng bé tự hào vênh mặt lên.
“À, thì ra là vậy!” Anh mỉm cười, chìa bàn tay đến trước mặt nó: “Chú là Khải, hân hạnh được làm bạn với nhóc, Oralie!”
Nó nhìn chăm chú vào bàn tay anh một lúc rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ xíu vào bàn tay to.
Cảm giác mềm mại êm êm sao mà thích đến lạ! Tuổi mười chín gặp cô, anh đã thèm làm cha, giờ này thèm lại thêm thèm. Anh sinh ra quyến luyến nên chẳng nỡ rời.
“Cho chú ôm con một cái, được không?” Anh nhìn vào mặt thằng bé chờ đợi.
Có lẽ ánh mắt anh quá đỗi mong chờ và ước vọng. Nên thằng nhỏ không nỡ chối từ. Nó nhích dần, nhích dần từng bước nhỏ tiến vào lòng anh.
“Chú thích con không?” Như một viên kẹo ngọt.
“Cực kỳ thích!”
Dù đã cho nó câu trả lời nhưng đứa nhóc vẫn giương đôi mắt đợi chờ nhìn anh.
“Sao thế con? Có phải…thấy chú quen mắt không?” Trong một bức ảnh nào đó?
Trần Khải nhìn chăm chú vào nó kỳ vọng một đáp án có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351603/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.