Dù hai người mập mờ nhưng Anna hiểu giữa cô gái phục vụ và Trần Khải ắt có quan hệ đặc biệt. Để ý mấy lần, cô ta thấy ánh mắt Trần Khải tuy lạnh nhưng vẫn không giấu được ngọn lửa ấm áp da diết dành cho người ta. Anna thấy chướng mắt. Nên lúc đi ngang qua, cô ta bèn trở tay đẩy mạnh thêm cái.
Thình lình bị ăn giấm, Như Ý đâu biết để đề phòng. Cô chới với ngã vào một chiếc bàn.
Phen này không u đầu mẻ trán cũng trẹo chân vẹo tay. Cô đành chấp nhận. Chỉ mong sao đừng mọc cục thịt dư to quá, đừng đổi màu da mặt sang quả cà tím là được. Vì cô còn mang bản mặt này đi làm kiếm sữa cho Oralie.
Như Ý đang không ngừng cầu chúa và nhắm mắt gồng sức chuẩn bị nhận cơn đau.
Bỗng có một sức mạnh kéo ngược cô trở lại. Một bàn tay mạnh mẽ vững vàng ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô rồi áp vào một nơi cực kì ấm áp. Theo cái ôm đó, mùi thơm tháng Ba len nhanh vào phổi, vào tim. Cô biết mình đã được… chồng cứu giá.(Hề…hề…)
Lòng thầm mừng. Nhân cơ hội, cô hí hửng vòng tay ghì riết lưng anh. Mong sao cả trái đất đều rơi vào thế giới tĩnh.
Nhưng không…
Trên đỉnh đầu cô có tiếng máy tính tiền: “Làm nhàu chiếc áo VIP hai tờ. Công cứu cô lấy rẻ một tờ. Tội làm chậm trễ thời gian một tờ. Tổng cộng là bốn tờ!”
“Anh cướp cạn đấy à?” Trong lòng anh, cô cười.
“Một giây tiếp theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-noel-ve-roi-em-co-biet-khong-/3351599/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.