Bò đến giữa sườn núi, Thời Hoài đã mệt, sắp không đi nổi nữa rồi.
Cậu sợ bị phát hiện, còn cúi đầu khẽ thở dốc, không hề biết rằng cả khuôn mặt mình đã đỏ bừng lên, tóc mái bên thái dương đều ướt mồ hôi, liếc qua là thấy ngay.
Quá gầy, lần nào cũng ăn rất ít, lại còn lười vận động, làm sao có thể không mệt được.
Ngu Trì Cảnh vô thức liên tưởng đến thời khắc nào đó, Thời Hoài cũng sẽ mệt như thế này, thậm chí còn không có sức kêu hắn dừng lại, chỉ có thể mềm nhũn người ngã xuống giường, biến thành một vũng nước.
"Bé con, anh cõng em."
Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu Thời Hoài, ngồi xổm trước mặt Thời Hoài. Thời Hoài vừa định nói không cần, tiếng nói của Ngu Trì Cảnh đã truyền đến tai cậu.
"Nếu không nghe lời anh sẽ hôn em ngay tại đây."
Thời Hoài chớp chớp mắt, ngoan ngoãn bò lên, bị Ngu Trì Cảnh đỡ lấy đầu gối, mắt cá chân cũng bị nhéo nhéo.
"Bé con ôm chặt."
"Ồ."
Thời Hoài hơi xấu hổ, có quá nhiều người, cậu không dám ôm quá chặt, cánh tay buông hờ trước ngực Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh cố ý đứng phắt dậy, Thời Hoài kêu lên sợ hãi, theo phản xạ rướn người đến vai hắn, cả người dính sát vào lưng hắn, hai cánh tay cũng ôm chặt cổ hắn.
Còn bị hắn cười.
"Nghe lời rồi?"
Lúc này Thời Hoài mới nhận ra là hắn cố ý, cậu thở gấp mắng hắn: "Đồ xấu xa này!"
"Em vẫn phải nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593392/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.