Chương trước
Chương sau
"A Thời ăn nhiều một chút."

"Vâng."

Trong bát Thời Hoài đã chất một núi đồ ăn, bởi vì không chỉ Lâm Nhã gắp cho cậu, Ngu Trì Cảnh ở bên cạnh cũng luôn tay gắp cho cậu. cậu hơi buồn rầu nhìn bát cơm của mình, mềm giọng nói: "Cô ơi, cháu không ăn hết được nhiều thế này đâu, cô không cần gắp cho cháu, cô cũng ăn đi ạ!"

"Được rồi, cháu tự gắp món nào cháu thích nhé, ăn không hết cứ đưa cho Tiểu Cảnh."

Thời Hoài ngẩn người, nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Ngu Trì Cảnh gật gật đầu, lại đặt vào bát cậu một con tôm đã bóc vỏ.

"Ăn không hết đưa cho anh."

"Nhưng mà..."

"Anh và em cũng không có gì phải ngại."

Thời Hoài quay đầu nhìn thẳng vào mắt Ngu Trì Cảnh, ánh mắt Ngu Trì Cảnh quá trần trụi, biểu đạt ý tứ của mình một cách trắng trợn – chúng ta từng ăn nước miếng của nhau.

Cậu vội vàng nói được, cậu cảm thấy nếu không gật đầu, rất có thể Ngu Trì Cảnh sẽ không quan tâm hoàn cảnh hiện tại là thế nào, sẽ nói luôn câu kia ra.

Thời Hoài cố gắng ăn rất nhiều, cậu không muốn Ngu Trì Cảnh ăn đồ thừa của mình, nhưng bụng dạ cậu cũng chỉ có từng đó, ăn mãi ăn mãi đến khi trong bát còn thừa một nửa, cũng không biết Lâm Nhã và Ngu Trì Cảnh gắp cho cậu bao nhiêu.

Ngu Trì Cảnh thấy cậu nhìn chằm chằm bát cơm, rất tự nhiên cầm lấy bát của cậu ăn nốt phần còn lại.

Cơm nước xong, Lâm Nhã biết Thời Hoài sẽ ngủ lại đây, vui mừng không chịu được, thậm chí còn tự tay thay chăn ga vỏ gối cho Ngu Trì Cảnh, thiếu điều chỉnh sửa lại cả căn phòng nữa thôi.

Lăn lộn hồi lâu Lâm Nhã mới ra khỏi phòng Ngu Trì Cảnh, trước khi đi còn dặn dò Ngu Trì Cảnh đừng thức quá khuya.

"Con biết rồi."

Lâm Nhã đi rồi Thời Hoài mới tắm rửa, còn khóa trái cửa, tắm xong mới cho Ngu Trì Cảnh vào. Chờ Ngu Trì Cảnh tắm xong đi ra, cậu đã nằm trên giường, cổ áo ngủ lông xù xù càng làm cậu thêm phần đáng yêu.

Áo ngủ này là Lâm Nhã mua từ lâu cho Ngu Trì Cảnh, size hơi nhỏ. Cũng vì nó quá đáng yêu, Ngu Trì Cảnh chưa từng mặc nó, vẫn còn mới tinh. Bây giờ xem ra cũng rất có tác dụng, kiểu dáng này rất hợp với Thời Hoài.

Chỉ là Ngu Trì Cảnh không ngờ áo ngủ này nhỏ hơn size áo hiện tại của hắn 3 size mà Thời Hoài mặc vẫn còn rộng.

Sao lại có người gầy như vậy.

Ngu Trì Cảnh hơi đau lòng, ôm lấy Thời Hoài vừa thơm vừa hôn, Thời Hoài sắp choáng váng hắn mới bằng lòng tha cho cậu, bàn tay đặt lên bụng Thời Hoài xoa xoa giúp cậu tiêu cơm.

Thời Hoài dựa vào ngực hắn, lười biếng, cảm giác như một giây sau sẽ biến thành mèo con vươn vai duỗi móng vuốt.

Xoa bụng hồi lâu, Thời Hoài ngáp ngủ, Ngu Trì Cảnh cười hôn cậu.

"Ngủ đi bé con."

Ngu Trì Cảnh giơ tay định tắt đèn bàn, Thời Hoài lại bắt lấy tay hắn, nói: "Cá con, anh còn có việc chưa nói cho em biết."

Ngu Trì Cảnh dừng một chút, nặng nề đáp lời, hắn vẫn tắt đèn, nằm xuống, ôm lấy Thời Hoài, động tác rất nhẹ.

"Muốn nghe thật sao?"

"Ừm, muốn nghe."

"Nhưng mà anh, có thể sẽ không nói rõ được, không biết phải nói thế nào."

"Không sao, em muốn nghe." – Thời Hoài cố chấp nhắc lại: "Em chỉ muốn nghe thôi, anh nói cho em biết đi, được không?"

Ngu Trì Cảnh ôm cậu chặt hơn một chút, nói: "Được."

Sau đó là một khoảng lặng. Hắn cần sắp xếp từ ngữ, cũng cần chậm rãi đối mặt, bước vào hồi ức, mở lại vết sẹo xấu xí.

Việc này rất khó. Nhưng cũng may Thời Hoài vẫn luôn ôm hắn, khuôn mặt ấm nóng của cậu áp vào cổ hắn, hơi thở ấm áp phả vào da hắn, sự ấm áp của Thời Hoài bao vây hắn giống như cảm giác thoải mái khi cùng đắp một chiếc áo khoác, chiếc khăn.

"Ông ta tên Ngu Trung."

Ngu Trì Cảnh thực sự không muốn gọi ông ta là ba, gọi như vậy chẳng khác nào dùng lưỡi dao rạch vào cổ họng hắn.

"Mẹ anh là thiên kim đại tiểu thư điển hình." – Ngu Trì Cảnh cười cười, cảm thấy cách dùng từ của mình quá quê mùa: "Công ty Lâm Thị rất lớn, mẹ anh được nuông chiều từ bé, mẹ rất đẹp, học rất giỏi, cũng biết rất nhiều thứ, cho nên hồi đó có rất nhiều người theo đuổi mẹ."

"Nhưng mẹ lại chọn một tên Ngu Trung hai bàn tay trắng."

Ngu Trì Cảnh ngừng lại một chút.

"Thực ra Ngu Trung đối xử với mẹ rất tốt. Mẹ anh vì muốn kết hôn cùng Ngu Trung mà suýt nữa trở mặt với nhà mẹ, cũng không biết mẹ làm thế nào mà được mọi người đồng ý cho kết hôn, thậm chí còn giúp đỡ Ngu Trung mở công ty."

"Ngu Trung rất cố gắng, ông ta phát triển công ty càng lúc càng lớn, cho dù là lúc khốn đốn nhất cũng không để mẹ anh chịu khổ một ngày. Ông ta thực sự rất chiều mẹ anh."

Ngu Trì Cảnh nói đến đây đột nhiên không nói nữa, đèn bị tắt, trong phòng tối om, Thời Hoài lại bị hắn ấn vào ngực. Cậu không nhìn được vẻ mặt hắn, chỉ biết sau một lúc lâu trầm mặc, hắn cười một tiếng, nói, trước chín tuổi anh vẫn còn rất hạnh phúc.

"Từ năm chín tuổi, không biết là vào ngày nào, buổi sáng? Giữa trưa? Buổi tối? Phút nào? Giây nào? Ngu Trung thay đổi."

Ngu Trì Cảnh hỏi: "Quá trình này rốt cuộc là tích lũy lâu dài? Hay là trong nháy mắt? Anh không nghĩ ra nữa, Thời Hoài."

Hắn bình đạm gọi một tiếng Thời Hoài, khiến nước mắt Thời Hoài lập tức chảy ra.

Ngu Trì Cảnh giống như đã tìm một người như cậu từ rất lâu rất lâu trức rồi, gọi tên người đó một lần, sau đó vứt vấn đề này cho người đó, để người đó tự hỏi giúp mình, cho mình một câu trả lời hợp lý.

"Nếu là tích lũy lâu dài, vậy vì sao một ngày trước ông ta còn nấu cháo cho mẹ anh? Nếu là trong nháy mắt, anh phải suy nghĩ như thế nào, tình yêu trước kia anh có được là cái gì?"

Thời Hoài không biết nên trả lời hắn thế nào.

Vấn đề này hóa ra lại khó đến thế, Ngu Trì Cảnh tự hỏi đã nhiều năm đều không tìm được câu trả lời, cũng là điều bình thường.

"Mẹ anh không đồng ý ly hôn, ông ta dùng bạo lực lạnh với mẹ ba năm liền. Ông ta ngoại tình, nuôi gái, thậm chí uống say rồi đánh mẹ anh. Mẹ anh nhốt anh trong phòng, anh ở trong phòng nghe tất cả âm thanh bên ngoài. Rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, nhưng anh cảm giác lỗ tai anh sắp phải điếc."

"Ba năm đó, thần kinh của mẹ anh không bình thường, lúc nào mẹ cũng dành rất nhiều thời gian để trang điểm, sau đó hỏi anh, mẹ có đẹp không? Anh nói đẹp, mẹ sẽ ngồi trên sofa cả ngày, chờ Ngu Trung trở về, Ngu Trung không về, mẹ lại hỏi anh, có phải con lừa mẹ không, mẹ rất xấu có phải không."

"Nhưng trước giờ lúc nào mẹ cũng đẹp, mẹ không trang điểm cũng đẹp, mẹ không cần trang điểm, không cần đeo những thứ trang sức nặng đến mức đè ép cổ mẹ, không cần mặc những bộ đồ mẹ ghét, mẹ vẫn là người đẹp nhất. Cho nên anh đã nghĩ suốt ba năm, không hiểu rốt cuộc Ngu Trung bị làm sao vậy, có phải bị điên hay không, đám đàn bà kia không kẻ nào đẹp hơn mẹ anh, dịu dàng hơn mẹ anh, bọn họ không biết cái gì cả, chỉ biết leo lên người hắn hút máu."

Ngu Trì Cảnh gần như nghiến răng nghiến lợi, câu nói tiếp theo lại quá bất lực.

"Nhưng ông ta cam nguyện."

Thời Hoài vỗ vai hắn, xoa lưng hắn, cố gắng trấn an cảm xúc của hắn. Rõ ràng hắn không biết nên nói chuyện này thế nào, nhưng bây giờ hắn lại nói nhiều như vậy.

Ngu Trì Cảnh, anh đã nhẫn nhịn rất vất vả, đúng không?

Lời nói của Thời Hoài đều nghẹn ứ trong họng, bị nước mắt ngâm nở, nở đến mức nát bét chặn cứng trong họng.

"Không phải mẹ anh không đẹp, chỉ là mẹ không thoát ra được, nhưng anh không trách mẹ. Cũng tại mẹ được sống quá tốt, mẹ sống tốt ở nhà họ Lâm, sau này sống với Ngu Trung, mẹ cũng sống rất tốt, Ngu Trung đã cho mẹ rất nhiều tình yêu, làm sao mẹ anh có thể tin được là Ngu Trung không còn yêu mẹ nữa?"

"Anh chỉ thấy đau đớn thay mẹ."

"Nhưng mà, Thời Hoài." – Ngu Trì Cảnh gục đầu vào cổ Thời Hoài: "Điều khiến anh đau đớn nhất là, không phải những thứ này, là tình yêu Ngu Trung dành cho anh trong chín năm, trong lúc anh nên hận ông ta nhất, anh vẫn cứ yêu ông ta, anh đã giãy giụa rất lâu, thực sự rất lâu."

"Lâu lắm, anh phải mổ xẻ tình yêu của anh, sau đó lắp thành hận, nhưng mà đau quá, Thời Hoài, vì sao anh phải đau thay mẹ anh, đau cho anh, còn phải đau cho ông ta? Dựa vào đâu mà anh phải đau thay ông ta? Ông ta đã từng đau đớn khổ sở bao giờ chưa? Tại sao anh phải.... Tại sao phải dành tình yêu cho kẻ đã hủy hoại anh?"

Thời Hoài gian nan trả lời hắn: "Bởi vì anh yêu ông ta, cho nên mới chịu đau thay ông ta vì hận ông ta, giống như em yêu anh, cho nên em cũng chịu đau thay anh vì anh đã mất đi tình yêu."

Thời Hoài chớp chớp mắt, tất cả đều là nước mắt.

"Cá con, anh nghe em nói, anh làm không đúng, anh biết không? Thứ anh nên xóa bỏ không phải tình yêu với tất cả mọi người, mà là Ngu Trung đã thay lòng đổi dạ, anh vẫn có thể..."

"Vẫn có thể tiếp tục yêu một Ngu Trung yêu anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.